Chương 217: Khinh người quá đáng!
.
Trường An Thành vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trong Đại Nghiệp Phường Thanh Thạch Hạng, hai chiếc đèn lồng lắc lư bên ngoài tửu quán, bên trong tửu quán, cả ba chiếc bàn đều có người ngồi.
Dựa lên lan can tửu quán trong ngõ, Chúc Mãn Chi sấp trên mặt bàn, trước mặt là một chén rượu lớn, trong chén hiện ra đảo ảnh đèn lồng, thỉnh thoảng hừ hừ một tiếng, nhàm chán đều viết rõ trên mặt.
Tiểu Ninh đi, Đại Ninh đi, đến cả Hứa công tử cũng đi, thời gian này làm sao qua được đây.
Chúc Mãn Chi uể oải, cảm giác trên dưới toàn thân đều đề không nổi tinh thần, tuần phố cũng không động lực, cả bạc cũng không muốn kiếm. Trước kia còn có thể dựa vào cái cớ tuần phố chạy đến bên ngoài vương phủ đi dạo, giờ lại không thể chạy ra ngoài thành.
Sao ta lại không biết bay nhỉ.
Chúc Mãn Chi cảm thấy một ngày dài bằng một năm, bưng chén rượu lên, định ừng ực một hơi cạn sạch.
Đáng tiếc nàng bình thường chỉ uống rượu gạo rượu vàng, Đoạn Ngọc Thiêu quá mạnh, căn bản không phải tửu khách bình thường có thể chống đỡ, vừa nhấp vào một ngụm, thiếu chút bị sặc chết, ho khan hai tiếng liền vội vàng thả xuống.
Tôn chưởng quỹ đáp khăn mặt lên vai, nhìn vào nàng lắc lắc đầu, Tiểu nha đầu, không biết uống rượu còn đòi một bát, thế chẳng phải đạp hư đồ vật thì là gì.
Hừ. ta biết uống rượu.Chúc Mãn Chi mặt đỏ bừng, lại nhấp một ngụm nhỏ, sau đó thầm thì nói.
Tôn chưởng quỹ, ngươi thấy nhiều biết rộng, có quen biết cha ta không?Tôn chưởng quỹ đối với ai đều chưa gặp đã quen, tự mình bưng tới một bát rượu, ngồi xuống đối diện, ha ha cười nói.
Làm sao, đi qua đường này? Chỉ cần từng tới trong cửa hàng uống rượu, nói không chừng tiểu lão nhi còn nhớ được.Chúc Mãn Chi thở dài, ngồi dậy dùng tay chống cằm nói.
Cha ta không uống rượu, ừm. Làm nông đặc biệt lợi hại, ba mẫu đất, một mình chỉ mất nửa ngày liền đào xong. Phốc.
Nghe thấy lời này, tửu khách hai bàn gần đó không khỏi bật cười ra tiếng.Tôn chưởng qũy"Ai"một tiếng, quay đầu khoát khoát tay.
Cười cái gì, thử nghĩ xem nửa ngày đào ba mẫu đất cần lao lực cỡ nào, với chút nhãn lực đó cũng đòi làm khách giang hồ.Hai bàn tửu khách ha ha cười nói.
Nào có cao thủ giang hồ lại chạy đi đào đất.
Làm nông có gì hay. Cao thủ ngồi xổm ở đầu ngõ bán tranh hay làm tiểu nhị kiếm chút tiền thưởng tiểu lão nhi ta đều gặp qua. Đi giang hồ chẳng qua liền đồ mỗi câu"Không ai nợ ai", đại ân tiểu ân đều phải trả, đại thù tiểu thù đều phải báo, võ công cao liền không ăn cơm? Ăn cơm không phải trả tiền? Không bạc liền đi đòi nợ nhân tình, đi cướp bóc kết thù, làm gì thoải mái bằng tự mình kiếm bạc.
Hai bàn tửu khách cười tủm tỉm gật đầu, hiểu được tự nhiên sẽ hiểu, nghe không hiểu thì có nói mấy cũng vô dụng.
Chúc Mãn Chi quệt môi, nghĩ nghĩ rồi nói.
Đây là lời thật, cha ta cũng từng nói qua.
Tôn chưởng quỹ bưng chén lên nhấp một ngụm.
Vậy cha ngươi chắc chắn cũng là nhân vật, đạo lý kia không đến cái tuổi như tiểu lão nhi ta, người bình thường khó mà hiểu được. Cha ngươi dùng binh khí gì?
Chúc Mãn Chi hừ hừ một tiếng.
Dùng kiếm, chẳng qua cha ta không có kiếm, chỉ dùng nhánh cây dạy ta, ta cũng không học được bao nhiêu.
Tôn chưởng quỹ khẽ gật đầu.
Kiếm khách. Ừm. Trên giang hồ kiếm khách hơi nhiều, kiếm khách kiếm bất ly thân, nếu là không kiếm, hoặc là phong kiếm vào hộp quy ẩn, hoặc là ném mất không lấy lại được, cha ngươi chắc thuộc một trong hai loại khả năng này.
Tửu khách bên cạnh nghe đến kiếm khách, lại có chút hứng thú, quay người nói.
Nghe giang hồ bằng hữu nói, mặt đông ra một kiếm khách, đơn thương độc mã một đường đánh đi qua, giết mấy tên cao thủ, xem ra là định đi Đông Hải Lục gia, chẳng lẽ chính là cha ngươi?
Chúc Mãn Chi nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói.
Chắc không đâu, cha ta rất hiền, kiếm khách kia hành xử ngoan lạt, tìm tới môn phái thế gia liền đuổi tận giết tuyệt không lưu nam đinh, không giống như cha ta.
Tôn chưởng quỹ cũng suy xét một lúc, sau đó lắc đầu cười khẽ.
Nhắm đến Đông Hải Lục gia, chắc là muốn lấy số với"Kiếm Thánh", qua ít ngày liền biết là người nào.
Chúc Mãn Chi ừ một tiếng, lại ỉu xìu sấp trên bàn, nhìn chằm chằm bát rượu đến xuất thần.
.
Nửa đêm canh ba, cũng không biết là giờ nào, người trên Ngọc Phong Sơn quá nửa đều đã ngủ.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Hứa Bất Lệnh cần cù cày cấy, chăm chú giải độc, thái hậu ngây ngất, mắt trắng dã, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân xen lẫn với tiếng nói chuyện.
Lục phu nhân?
Thái hậu nghỉ rồi?
Vừa nghỉ được một lát.
!
Hứa Bất Lệnh chợt cứng đờ, ngay cả thở mạnh đều không dám.
Thái hậu ngất ngây nằm trên sạp, cảm giác được Hứa Bất Lệnh ngừng lại, có chút mờ mịt và bất mãn mở mắt ra, đợi hồi thần, sắc mặt không khỏi trắng bệch, trừng mắt đẩy ra Hứa Bất Lệnh.
Hảo ca ca, phi.nhanh trốn đi.
Nhưng tình hình này rõ ràng đã không còn kịp nữa rồi.
Hứa Bất Lệnh bịt lấy miệng thái hậu, ra hiệu nàng đừng nói chuyện.
Soạt soạt.
Lục phu nhân và thái hậu vốn là khuê phòng mật hữu không lời không nói, ở riêng với nhau cũng không có quá nhiều quy củ. Tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi qua cửa sổ, dừng lại trước cửa, đẩy ra, phát hiện cửa chốt, nghi hoặc"Ồ!"một tiếng.
Tâm tạng thái hậu như sắp nhảy ra ngoài, gấp gáp chớp chớp mắt, ra hiệu Hứa Bất Lệnh nhanh trốn đi.
Hứa Bất Lệnh làm động tác"Xuỵt", còn chưa kịp động đậy, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu.
Thái hậu?
.
Thùng thùng.
Tiếng đập cửa vang lên.
Thái hậu vừa vội vừa thẹn vừa tức lại vừa khó chịu, tròng mắt cấp tốc đảo quanh, cuối cùng đành phải đẩy tay Hứa Bất Lệnh ra, giả bộ buồn ngủ, mềm giọng nói.
Hồng Loan à. Sao thế?
Buổi tối không ngủ được, tới tìm ngươi tâm sự.
Ta ngủ rồi. Có gì cứ nói thẳng đi.
Ngoài phòng thoáng trầm mặc, lát sau mới khẽ thở dài.
Chủ yếu là tới cảm ơn một tiếng, nếu không phải ngươi nói Phù Dung Quan này linh nghiệm, Lệnh Nhi cũng sẽ không nhanh chuyển tốt thế được.
Ngữ khí mềm nhẹ, không có vẻ chua ngoa như thường thấy, khả năng đúng là mấy ngày này bị giày vò đến độ tâm lực hơi chút tiều tụy.
Thái hậu nhấp hé môi, trầm mặc khoảnh khắc, mềm giọng an ủi nói.
Hồng Loan, Bất Lệnh rất nhanh liền sẽ đỡ thôi, ngươi cũng thoải mái tinh thần chút. Ta biết xem tướng, tiểu tử Hứa Bất Lệnh này, vừa nhìn chính là tướng sống lâu trăm tuổi.
Hi vọng là vậy. Có phải ngươi cũng rất thích Lệnh Nhi ?
Thái hậu sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
Không thích.
Ha ha. Ta nhìn ra được, Tiêu Đình không tiến tới, mấy ngày này ngươi có vẻ tương đối thân cận Lệnh Nhi. Thật ra, chúng ta đều thủ tiết, dưới gối lại không có nhi nữ, có tử điệt vãn bối tự nhiên thư thái chút.
Đúng vậy a.
Chẳng qua.
Ngoài phòng, ngữ điệu đột nhiên xoay chuyển, có chút đắc ý nói.
Đứa nhỏ Lệnh Nhi này chỉ nghe lời một mình ta, trong lòng không mấy thân cận ngươi cho lắm, lúc chiều còn nói ngươi thao thao bất tuyệt lải nhải dông dài, ai. ta liền quát hắn, nói ngươi là trưởng bối, sống ở trong cung không dễ dàng, phải thông cảm chút.
Được, hóa ra là tới để diễu võ giương oai.
Sắc mặt thái hậu lập tức đen lại, mím môi lạnh lùng nhìn sang nam nhân bên cạnh.
Hứa Bất Lệnh đen mặt lại, hạ thân dập mạnh một cái.
Ót.
Ô !
Thái hậu vội che miệng, lưng ong cong lên, hồn thiếu chút lìa khỏi xác.
Sao thế?
Không. Không có gì. ừ, m.Ngươi mới lải nhải dông dài. ân. Mau cút!
Ha ha. đấy là Lệnh Nhi nói, lại không phải ta nói, an tâm ngủ đi.
Cút!
Soạt soạt.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng lui xa cửa phòng, xem ra tới chọc ngoáy thái hậu một phen, tâm tình thoải mái không ít.
Mặt thái hậu đỏ hồng, thẳng đến khi tiếng bước chân ngoài phòng biến mất hẳn, lúc này mới dám có động tác, đưa tay đẩy ra Hứa Bất Lệnh.
Ngươi cũng cút đi, hai người các ngươi không một thứ tốt, hơn nửa đêm còn chạy tới bắt nạt bản cung, đi tìm a di của ngươi đi.
Hứa Bất Lệnh có khổ nói không ra, nhỏ giọng thì thầm.
Nàng là a di của ta. Lại không giải độc được.
Bạch. bạch. bạch.
Bản cung còn là cô nãi nãi của ngươi. Ai nha.nhẹ chút. ui.
Bảo bảo ngoan.
Phạch phạch phạch.
Đã bảo nhẹ chút rồi. a. chết mất thôi.