Chương 219: Nghiêm đồ xuất cao sư (2)
Sắc mặt Ninh Ngọc Hợp thoáng nghiêm túc mấy phần, ánh mắt khóa trên bả vai, eo, mắt cá chân Hứa Bất Lệnh, tùy thời chuẩn bị phá chiêu.
Đối với cao nhân giang hồ mà nói, khoảng cách mười bước về cơ bản tương đương với mặt đối mặt, là cự ly hết sức nguy hiểm.
Hứa Bất Lệnh mỉm cười gật đầu, ngón tay chăm chú vuốt trên cành trúc, áo trắng theo gió mà động, khí thế bỗng chợt hơi biến.
Táp.
Giữa biển trúc xanh biếc, một tiếng kiếm rít đột nhiên vang lên.
Hai mắt Ninh Ngọc Hợp nhắm lại, chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên một bóng trắng rồi tan biến, cành trúc nơi tay theo bản năng nâng lên đâm về bên phải.
Phản ứng lần này đã rất nhanh, chẳng qua Ninh Ngọc Hợp nhớ tới trên người Hứa Bất Lệnh còn mang thương, trong lòng vẫn có chút chủ quan.
Trong khi đó, mặc dù thân thể Hứa Bất Lệnh mới chỉ khôi phục ba thành, nhưng với trạng thái một thành hắn đã có thể đánh ngang tay Tả Dạ Tử, ba thành chiến lực về cơ bản ngang với hai tên Trương Tường. Ninh Ngọc Hợp cùng lắm chỉ có thể đánh một tên rưỡi Trương Tường, dù Ninh Ngọc Hợp có toàn lực ứng phó cũng nói không chuẩn ai thắng ai thua.
Ninh Ngọc Hợp theo bản năng đâm ra một kiếm, nhắm đến yết hầu Hứa Bất Lệnh ý đồ ngăn cản mũi kiếm đánh tới, đầu bên kia Hứa Bất Lệnh khoái tốc nghiêng đầu né tránh, thuận thế vung kiếm bổ lên đạo bào Ninh Ngọc Hợp.
Ba.Tiếng vang lanh lảnh truyền ra.
Hứa Bất Lệnh vừa chạm liền thu, giật lùi ra sau mấy bước, đứng vững, tiêu sái thu kiếm lại.
.
Ninh Ngọc Hợp thân khoác đạo bào, đứng ở đó giữ nguyên tư thế xuất kiếm, trong mắt hiện rõ vẻ cả kinh.Không phải cả kinh vì nhãn lực và ngộ tính của Hứa Bất Lệnh, mà là.
Cảm giác đau nhói từ dưới mông truyền đến, cái quất vừa rồi thật quá ác.
Mày liễu Ninh Ngọc Hợp nhíu chặt, đưa lưng về phía Hứa Bất Lệnh, nét mặt đỏ ửng, lại cấp tốc ép đi xuống, chuyển thành bất mãn.
Hứa Bất Lệnh nhìn nhánh trúc trong tay, biểu tình bình tĩnh, Luận bàn khó miễn có chút động chạm, vừa rồi phá chiêu như vậy là thích hợp nhất. Mong sư phụ đừng trách.
.
Ninh Ngọc Hợp hé môi một lúc lâu, cuối cùng mới đè xuống cảm giác đâm nhói truyền đến. Đoán chừng mông đã bị quất đỏ hồng.
Chẳng qua chém giết sinh tử vốn không để ý tới mấy cái này, mạng đều sắp đi đứt, hơi đâu còn chú ý phòng bị nam nữ, lập tức đành phải ngậm bồ hòn, xoay người lại cười nói, Luận bàn mà thôi, không phải sinh tử tương bác. Sau này nhớ điểm đến là dừng, nếu so chiêu với sư tỷ, nàng. Nàng sẽ đánh chết ngươi đấy.
Hứa Bất Lệnh ánh mắt trong mắt, không mang theo một tia một hào tà niệm, nghiêm túc gật đầu.
Đa tạ sư phụ dạy bảo, về sau đệ tử sẽ chú ý.
Ninh Ngọc Hợp khẽ gật đầu, ném vụ việc nhìn như vô ý này sang một bên, lần nữa cầm kiếm đứng nói, Thân thể ngươi khôi phục không sai, chiêu thức bản thân học được cũng lợi hại, hay là đổi thành vi sư ra chiêu, ngươi tới phá chiêu?
Đối với điều này Hứa Bất Lệnh không có ý kiến, khẽ gật đầu, làm ra tư thế"xin cứ tự nhiên"
Vừa rồi Ninh Ngọc Hợp ngầm chịu thiệt, thân làm sư phụ tuy ngoài miệng không nói, trong lòng tự nhiên phải muốn cho đứa này một bài học, không thì ngày sau còn làm sao dạy đồ đệ, lập tức gật đầu cười nhẹ, bước chân đột nhiên giẫm mạnh xuống đất.
Bành.Đất cát bị cường hành giẫm ra hai hố nhỏ, đạo bào trên thân Ninh Ngọc Hợp tung bay phần phật, nhánh cây trong tay lại vô thanh vô tức, chớp mắt đã đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, như thực mà hư, triển hiện ra tinh túy"Kiếm xuất hữu phong vô ảnh"vô cùng nhuần nhuyễn.
Hứa Bất Lệnh không biết Đường gia kiếm, song từng thấy qua người Đường gia xuất kiếm, đối với điều này kỳ thật sớm đã nhìn thấu, cành trúc nhẹ nhàng nâng lên làm bộ đón đỡ, tay trái lại như linh xà đột nhiên thò ra, men theo cánh tay Ninh Ngọc Hợp xoáy vòng mà lên, mũi kiếm bức đi trúc kiếm, đồng thời chộp tới bả vai Ninh Ngọc Hợp.
Ninh Ngọc Hợp phản ứng cực nhanh, nháy mắt liền nghiêng người tránh né, mũi kiếm yên ắng khẽ chuyển, đâm về phía bụng dưới Hứa Bất Lệnh.
Tiếp theo.Ba.
Lại một tiếng giòn vang.
Lần này còn tính quy củ, quất trên bắp đùi.
Tê.
Ninh Ngọc Hợp chịu đau nhảy ra một bước, nhíu mày, không khỏi tức điên.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt.
Sư phụ, sao thế?