Thế Tử Hung Mãnh

Chương 220: Ái hận tình thù (1)

Chương 220: Ái hận tình thù (1)




Thường nói"Quyền sợ trẻ trung", trên giang hồ sư phụ đánh không lại đồ đệ là chuyện rất bình thường, nhưng tình huống bây giờ. Rõ ràng hơi có vẻ cậy vào võ nghệ đùa giỡn người khác.

Ninh Ngọc Hợp híp mắt đứng đó hồi lâu, không từ trên mặt Hứa Bất Lệnh nhìn ra được gì, đành chỉ biết gật đầu mỉm cười nói.

Lệnh Nhi, xem ra thân thể ngươi khôi phục không sai. Vi sư cũng không có gì để dạy nữa cả.

Nói xong quay người đi thẳng.

Hứa Bất Lệnh biết khả năng đã chọc giận Bạch sư phụ, vội bước lên ngăn trở đường đi.

Truyền đạo thụ nghiệp, cái truyền chính là"Đạo", ta từ nhỏ ngộ tính tương đối tốt, đánh không lại ta là điều bình thường, sư phụ không cần để ở trong lòng.

.

Ninh Ngọc Hợp mím môi một cái, tuy nói thì nói thế, nhưng mà thân làm sư phụ lại bị đồ đệ đánh, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy mất mặt.

Hơi chút suy xét một lúc, Ninh Ngọc Hợp ngưng thần tĩnh khí, từ từ đè xuống tia ba động kia xuống đáy lòng, chẳng qua trên đùi ẩn ẩn còn truyền đến cảm giác đau nhói, tâm tư truyền đạo thụ nghiệp tạm thời nhấc không lên nổi, chỉ đành nói khẽ.

Ngươi đã nhìn qua một lần, trước tự mình tập luyện, qua mấy ngày ta lại đến kiểm tra. Được.

Hứa Bất Lệnh chăm chú gật đầu, đưa tay ném cành trúc cắm vào trong rừng, đi tới dưới mái hiên phòng xá, Sư phụ, ngươi tới kinh thành trừ tìm Tiểu Ninh. Sư tỷ ra thì còn chuyện gì nữa không?

Sau khi tới kinh thành, Ninh Ngọc Hợp còn chưa lần nào nghiêm túc tán gẫu với Hứa Bất Lệnh, nghĩ nghĩ bèn cũng đi đến ghế dưới mái hiên, ngồi xuống, dùng tay xoa xoa bắp đùi, ôn nhu nói, Cũng không có gì. Vốn định đi tìm lão bằng hữu nói tiếng cảm tạ, đáng tiếc mấy ngày trước đó đột nhiên mất dấu. Lúc thanh minh tính đi viếng mộ Thôi hoàng hậu, nhưng khi đó ngươi lại bị thương nên không đi được. Đành phải đợi đến Đoan Ngọ.

Hứa Bất Lệnh hơi có chút ngoài ý, ngồi dựa trên xe lăn, từ tốn pha trà, hỏi nói, Sư phụ quen biết Thôi hoàng hậu?

Ninh Ngọc Hợp xoa xoa bắp đùi, ánh mắt chớp qua một tia ảm đạm, Thôi gia cũng ở U châu, cách nhau không xa, tất nhiên là có quen biết.

Hứa Bất Lệnh không khỏi hiếu kỳ, Đúng rồi, vì sao năm đó sư phụ đào hôn? Nghe giang hồ đồn thổi, sư phụ là giang hồ hiệp nữ, đã quen cuộc sống du lịch thiên nhai, không muốn vào cung?

Ninh Ngọc Hợp nghiêng đầu nhìn ra Trường An Thành nguy nga ngoài núi, trầm mặc khoảnh khắc, lát sau mới khẽ lắc đầu cười nói, Mũ phượng đều đưa đến cửa, không muốn gả cũng phải gả, há là ta có thể làm chủ. Ta tuy rất thích cuộc sống giang hồ tự do tự tại, song cũng không ngốc, đào hôn nhà đế vương làm gì có kết cục tốt, hơn nữa hoàng hậu lại không bạc đãi ta.

.

Hứa Bất Lệnh sửng sốt, ngẩng đầu lên nhíu mày nói.

Vậy sao sư phụ phải đào hôn?

Ninh Ngọc Hợp do dự thoáng chốc, trên mặt hiện ra mấy phần thương cảm, nâng chén trà khẽ nhấp một ngụm.

Chuyện cũ năm xưa, nói ra sẽ đưa tới họa sát thân. Chẳng qua ngươi là thế tử Túc Vương, nghe được cũng không sao, chỉ cần đừng truyền ra liền được.

Nghe thấy lời này, Hứa Bất Lệnh liền biết chuyện có kỳ quặc, khẽ gật đầu nói.

Có người bức sư phụ đào hôn?

Ninh Ngọc Hợp hơi chút hồi tưởng, lát sau mới kể tiếp.

Ta là tiểu thư Đường gia nhị phòng, nương thân vốn là hiệp khách trên giang hồ, đến sau gả cho Nhị thúc Đường gia làm thiếp, sinh ra ta.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày trầm tư một lúc rồi nói.

Không phải Đường gia nói sư phụ là đích nữ gia chủ Đường gia ư? Thứ nữ không tư cách làm hoàng hậu, lấy địa vị Đường gia, nếu không có thanh danh Tuyên Hoà Bát Khôi, đích nữ làm hoàng hậu đều có chút miễn cưỡng.

Ninh Ngọc Hợp thở dài một hơi.

Đích xuất hay thứ xuất, chỉ cần Đường gia không nói, lại có ai làm được rõ ràng. Năm đó tiên đế tục huyền lập hậu, đám thế gia đại tộc"Tiêu Lục Thôi Vương Lý"thực ra đều có ý, Đường gia tự nhiên cũng muốn bay lên đầu cành biến phượng hoàng, trèo lên thân thích Tống thị.

. Tiêu thái hậu vào Tuyên Hoà Bát Khôi, những nhà khác không tiện tranh, Thôi gia liền thả ra tiếng gió, dẫn Từ Đan Thanh tới trong rừng đào U châu Thôi thị. Bằng không lấy thân phận một tên giang hồ hiệp khách như Từ Đan Thanh, có một trăm cái mạng cũng không xông vào được cửa lớn Thôi gia.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, thật ra đối với điều này hắn sớm đã có suy đoán, chuyện này tương tự như Từ Đan Thanh uống say đánh bậy đánh bạ chạy vào Túc Vương phủ, trừ phi môn khách súc dưỡng đều là người mù kẻ điếc, bằng không làm gì có chuyện truyền ra cố sự say rượu đi lạc rừng hoa đào.

. Đến sau Thôi Tiểu Uyển thành danh, Đường gia biết được cách làm của Thôi gia, cũng động tâm tư. Đáng tiếc mấy đứa con gái của Đường Giao đều chẳng ra làm sao, thế là trong lứa con cháu lựa chọn chọn chọn, cuối cùng tìm được ta..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất