Chương 222: Ái hận tình thù (3)
Mùa đông năm ngoái.
Hàn phong buốt giá, trong rừng đào trụi lủi không có nửa điểm sinh cơ.
Họa quyển treo trên cành đào, thiếu nữ tuổi hoa xách váy chạy chậm trong rừng hoa đào nở rộ, quay đầu lộ ra nửa gương mặt, mang theo một tia kinh hoảng.
Ngươi là ai. Không được vẽ ta. Ta tức giận.
Dư âm vang vọng bên tai, tựa hồ về lại trong phiến rừng hoa đào U Châu năm xưa.
Giả Dịch thân khoác áo bào thư sinh màu trắng, trên mặt mang theo mấy phần già nua gần đất xa trời, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn họa quyển, xuất thần hồi lâu, cuối cùng khẽ than nhẹ một tiếng.
Tiểu thư, ngươi không nên vào cung.
Soạt soạt.
Tiếng bước chân từ ngoài viện vọng lại, Tống Ngọc từ Văn Khúc Uyển lộn về, đóng lại cửa viện, lần nữa ngồi xuống trong trà xá.
Ấm trà trên lò bốc lên sương trắng, trong sân chỉ có mỗi tiếng"phốc phốc"vang nhẹ.Giả Dịch chăm chú nhìn họa quyển hồi lâu, sau đó mới xoay người đi vào trà xá, cầm lên chén trà đã hơi lạnh nhấp một ngụm.
Năm đó Thôi gia muốn đưa tiểu thư vào cung làm hoàng hậu, tiểu thư không muốn, vương gia từng gửi thư cho tiểu thư, nói sẽ không chọn tiểu thư. Đã nuốt lời một lần, vì sao ta phải tin ngươi?
Tống Ngọc nhìn ấm trà trước mặt, lắc đầu khẽ thở dài một tiếng.
Tiểu Uyển nói không muốn làm hoàng hậu, ta đến cả hoàng vị đều không cần, vậy còn chưa đủ?Giả Dịch lắc đầu, thanh âm bình thản nói.
Nuốt lời chính là nuốt lời, đương thời ngươi hứa hẹn không sẽ chọn tiểu thư Thôi gia làm hoàng hậu, tiểu thư còn coi ngươi làm bằng hữu, một mực cảm kích ngươi, nói chờ ngươi tựu phiên U Châu liền dẫn ngươi đi xem hoa đào. Ngươi tưởng ở trong phiến rừng trồng toàn hoa đào này, ngày ngày làm bạn với tranh, tiểu thư liền sẽ bị ngươi đánh động? Tiểu thư ở trong cung tích ứ thành tật, tận khi bệnh mất đều không muốn gặp mặt ngươi.
Tống Ngọc giơ tay lên, ngăn lại Giả Dịch nói tiếp, trong mắt mang theo mấy phần đau buồn, thanh âm lại vẫn rất cứng rắn.
Tống Ngọc ta chưa từng nuốt lời, năm đó từ bỏ hoàng vị, phải đi U Châu làm nhàn tản vương gia, tất cả chỉ là vì một câu hứa hẹn. Nhưng ta không ngờ, có một số chuyện, ngồi ở trên chiếc long ỷ kia liền dễ làm hơn nhiều, mà một khi vứt bỏ, lại chỉ đành nghe lệnh người khác, không phải ta không muốn thực hiện lời hứa, mà là không thể.. Đương thời ta ngàn khó vạn khổ thuyết phục tôn thất chọn tiểu thư Đường gia, tiểu thư Đường gia lại đào hôn, Thôi gia thừa thế đưa Tiểu Uyển vào cung, nghênh thân sứ đã đến U Châu, hoàng huynh thuận thế liền tiếp lấy, ta còn có thể làm thế nào?
Ánh mắt Giả Dịch vẫn hờ hững.
Vậy giờ ngươi muốn dùng cái mạng này của ta để làm gì? Lấy lại hoàng vị cho ngươi?
Tống Ngọc rót chén trà, nhìn lá trà xoay tròn trong chén, nhẹ giọng nói, Hoàng vị, ta chưa từng để vào trong mắt. Tiểu Uyển chết là tội tại hoàng huynh và Thôi gia, ngươi muốn báo thù cho Tiểu Uyển, ta cũng muốn, nhưng chỉ bằng ngươi ta thì không báo thù được, phải cần một thanh đao.
Giả Dịch khẽ hừ một tiếng.
Sau khi chuyện này thành công, ngươi đi xuống bồi tội với tiểu thư?
Ngón tay Tống Ngọc vuốt ve chén trà, lạnh nhạt nói, Sau khi chuyện này thành công, ta sẽ truyền hoàng vị cho con trai hoàng huynh, chiếc ghế năm đó không cần, giờ cũng sẽ không cần.
Vì sao lại chọn Hứa Bất Lệnh?
Hứa gia trấn giữ Thiên Dương Quan, từ Thiên Dương Quan đến Trường An không đến ba trăm dặm, trong ba ngày Tây Lương thiết kỵ đã có thể kéo binh đến dưới thành, đó là mối họa lớn trong lòng Tống thị chúng ta. Hoàng huynh dùng Tỏa Long Cổ độc chết Hứa Bất Lệnh để trừ hậu hoạn, đáng tiếc thất bại, biến thành cục diện bế tắc như bây giờ. Hứa Bất Lệnh còn có sức đánh một trận, chỉ cần hắn động thủ, ta liền có thể lấy tội mưu phản tước binh quyền Hứa gia, cũng tính là cầu một phần an ủi cho Tống thị.
Giả Dịch nâng chén trà lên nhấp một ngụm, Lòng dạ thánh thượng, thường nhân khó dò, ám sát mỗi tên Hứa Bất Lệnh mà cũng thất bại?
Tống Ngọc ngẩng đầu lên, trầm giọng nói.
Sự thật chính là như thế, chẳng qua chứng cứ đã bị hoàng huynh hủy mất, cần ngươi cầm mạng ra để Hứa Bất Lệnh tin tưởng, năm đó Lang Vệ từ trong cung lấy đi Tỏa Long Cổ.
Cho dù chuyện này thành công, kế thừa hoàng vị cũng nên là mấy vị hoàng tử tuổi nhỏ, ngươi không ngồi lên long ỷ, làm sao diệt Thôi thị? Hoàng huynh trọng văn ức võ, từ lúc đăng cơ đến nay một mực chèn ép quan võ, trong lòng đám tướng môn Lưu Bình Dương, Hàn Trung Du sớm đã có bất mãn, chỉ ngại ở hai nhà Tiêu Lục thế lớn mới không tiện mở miệng. Sau khi chuyện này thành công, bọn họ sẽ giúp đỡ bản vương thượng vị.
Giả Dịch trầm mặc thoáng chốc, sau đó khẽ gật đầu, đặt chén trà trong tay xuống.
Xưa nay người xưng chân quân tử, quá nửa đều là tiểu nhân. Ta chỉ cần mạng của thánh thượng và Thôi gia, còn về ngươi có làm hoàng đế hay không, làm hoàng đế bao lâu, ta và tiểu thư đều sẽ không để ý.
Dứt lời, Giả Dịch đứng thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn họa quyển treo trên cây đào một cái, gió lạnh thổi phất qua, bóng người đã tan biến trong sân viện.