Chương 223: Nữ bằng hữu tới thăm
Dưới mái hiên giữa biển trúc, Hứa Bất Lệnh chính đang trò chuyện với Ninh Ngọc Hợp về quá khứ của Thôi hoàng hậu, Lục phu nhân đột nhiên từ trên tiểu đạo đi tới, ánh mắt cổ cổ quái quái, tựa hồ đang nghĩ chuyện gì.
Hứa Bất Lệnh nhìn thấy ánh mắt này, không khỏi nghi hoặc quay đầu, hỏi nói.
Lục di, sao vậy?
Ninh Ngọc Hợp mới vừa kể ra chuyện xót lòng năm xưa, tâm tình không được tốt cho lắm, vội đứng dậy hành lễ rời khỏi phòng xá.
Lục phu nhân tay đặt bên hông, trước là gật đầu tỏ ý với Ninh Ngọc Hợp, sau đó mới dời mắt nhìn qua nơi khác, không mặn không nhạt lẩm bẩm một câu.
Tùng cô nương tới dâng hương, qua đây tìm ngươi, có muốn để nàng đi vào bồi cùng ngươi không?
Hứa Bất Lệnh từ trên xe lăn đứng dậy, đi tới trước mặt sửa sang búi tóc cho Lục phu nhân, cười nói.
Hay là thôi đi?
.
Nghe được lời này, Lục phu nhân khẽ nhíu mày, cảm thấy ngữ khí của mình hơi có chút không đúng, bèn nghiêng người nhìn sang, giả bộ chẳng hề để ý, Muốn tới thì cứ tới thôi, ta thân làm a di, còn có thể ngăn ngươi được chắc?
Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, nghiêng đầu tiến đến mạn sườn bên mặt Lục phu nhân, ngắm nhìn một cái, nói, Lục di, hôm nay không vui?
Lục phu nhân đoan đoan chính chính đứng đó, thoáng chút ngập ngừng rồi nói, Ừm. Nhưng không phải vì Tùng cô nương, các ngươi tuổi tác còn trẻ, lại trai tài gái sắc, ta cũng quản không nổi, ai. nam đại bất trung lưu.
Hứa Bất Lệnh nhún nhún vai, không hiểu lời này có ý gì.Lục phu nhân thầm thà thầm thì một lúc, mới nhìn quanh trái phải vài lần, sau đó đột ngột tiến đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, áp sát, cơ hồ dán vào trong ngực Hứa Bất Lệnh, đưa tay vẫy vẫy.
Hứa Bất Lệnh thuận thế đỡ lấy đầu vai Lục phu nhân, cúi người nghiêng tai lắng nghe.Thần sắc Lục phu nhân thoáng hiện vẻ cổ quái, lại không đi quản tư thế nói chuyện ái muội này, tiến đến bên tai Hứa Bất Lệnh, giọng như u lan phả vào tai hắn.
Lệnh Nhi, gần đây ngươi phát hiện thấy không, thái hậu có gì đó là lạ.Thanh âm cực nhỏ, cơ hồ dán sát lỗ tai đều không nghe được rõ ràng.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc, Thái hậu bảo. Chứng sẽ không biết đâu, có gì Lục di cứ nói thẳng là được!
Thiếu chút lỡ mồm, Hứa Bất Lệnh không khỏi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Lục phu nhân tự nhiên không phát giác được bảo bối lỡ lời, cứ thế dán sát lên ngực Hứa Bất Lệnh, kiễng chân lên nhỏ giọng nói.
Gần đây ta phát hiện thấy thái hậu vô cùng cổ quái. Cảm giác cứ như có gì đó phân tâm, còn thường xuyên chạy tới Phù Dung Quan, nói là thắp hương cầu phúc, kết quả một chút thành ý đều không có, thắp nén hương xong liền chạy đi về, nguyên đêm cửa nẻo đóng chặt.
Hương thơm vờn quanh bên tai, tê tê ngứa ngứa, Hứa Bất Lệnh kiên nhẫn lắng nghe, còn giả bộ nhíu mày.
. Lệnh Nhi, ngươi nói có phải thái hậu đang trốn tránh ai đó không?
Hứa Bất Lệnh sờ sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói.
Thái hậu thân phận siêu nhiên, có thể trốn tránh ai được?
Lục phu nhân tử tế nghĩ nghĩ một lúc, sau đó nói.
Thái hậu có một tỷ tỷ rất lợi hại, chính là gia chủ hiện tại của Hoài Nam Tiêu thị, ít ngày nữa liền sẽ đến Trường An. Thái hậu sợ nhất tỷ tỷ này. Nhưng muốn tránh cũng không khả năng tránh sớm vậy được, đầu tháng đã chạy lên Ngọc Phong Sơn này rồi.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ.
Có lẽ chỉ là ở lâu trong cung nên sinh tâm phiền muộn, đi ra giải sầu chút thôi, ừm. Chắc là Lục di cứ hay chọc ngoáy nàng, nên nàng mới không để ý Lục di cũng nên.
Lục phu nhân mím môi suy xét hồi lâu, sau đó nói.
Nhưng như thế không giống tính cách này, nhất định là có chuyện. Được rồi, dù sao cũng không liên quan gì đến ngươi ta cả. Ngươi cứ đi làm việc của mình đi.
Hứa Bất Lệnh thở phào một hơi, cười khẽ, lấy ra quải trượng làm bộ bệnh nặng mới khỏi, cất bước đi tới rừng trúc.
Đi ra mấy bước, quay đầu liếc nhìn. Lục phu nhân vẫn đang nhíu mày đi tới đi lui, bộ dạng chưa hết hồ nghi. Chẳng qua chuyện này, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ thông được.
.
Ngày xuân, hương khách trong ngoài Phù Dung Quan nhốn nha nhốn nháo, bán hàng rong và thương khách rao bán đủ loại đồ vật ven thạch đạo bên ngoài đạo quán, nam nữ trẻ tuổi dừng trong lương đình hóng mát, nhẹ giọng trò chuyện dưới gốc liễu.
Tùng Ngọc Phù một mình đứng cạnh hương đàn đạo quán, cúi đầu chán chường dùng mũi giày cọ tới cọ lui trên đất.
Từ lần gặp gỡ ngắn ngủi bên ngoài vương phủ, nàng liền chưa nói chuyện qua thêm lần nào với Hứa Bất Lệnh, vốn nên sớm khởi hành đi Nhạc Lộc Sơn, kết quả Hứa Bất Lệnh chạy tới chỗ này dưỡng thương, nàng đành phải chờ, chờ mãi chờ mãi, tuy không biết đang chờ cái gì, nhưng cứ cảm thấy trước khi đi không gặp mặt liền thiêu thiếu gì đó.
Tùng Ngọc Phù đã mười sáu tuổi, theo lý mà nói cũng nên gả người, trong lòng cũng từng len lén nghĩ tới chung thân đại sự.
Nhưng từ sau khi kéo lên quan hệ với Hứa Bất Lệnh, mỗi lần trong đầu nghĩ đến phu quân tương lai lại đều bất giác hiện lên bóng dáng kia, đặc biệt là nàng còn từng làm liều hôn Hứa Bất Lệnh, miệng dán sát miệng.
Tùng Ngọc Phù chỉ là một tiểu thư thư hương môn đệ, đối với loại chuyện này rất để ý, tính cách cũng tương đối hướng nội, vốn định làm như chưa từng có gì xảy ra, nhưng làm sao có thể coi như chưa có gì xảy ra.
Đến sau lấy về trâm cài, vốn còn rất an tâm, không cần lo lắng phụ thân phát hiện, nhưng từ khi Hứa Bất Lệnh nói câu"từ đây hết nợ", liền hệt như thật không liên quan gì nữa, thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện đều không có.
Sớm biết thế đừng nên lấy về trâm cài.
Trên mặt Tùng Ngọc Phù mang theo mấy phần u ám, lẻ loi nín ở trong phòng mấy tháng, nhưng với tính cách nào làm sao nín cho được, thế là hôm nay lấy hết dũng khí chạy tới, nhưng chạy tới nên làm gì lại nói không rõ ràng. Thôi, tính là cáo biệt vậy.
Đang mãi nghỉ ngơi, bên tai chợt truyền đến hơi ấm, tựa hồ có người tiến sát bên cạnh.
Tùng Ngọc Phù rụt cổ lại, hai tay đặt bên hông, lần này không mắc lừa quay đầu, mà quay đầu sang bên ngược lại, kết quả.
Vẫn chạm lên khuôn mặt nam nhân kia.
Tê.
Hứa Bất Lệnh tay chống quải trượng, đứng thẳng ở đó, thần sắc vẫn cứ lạnh lùng trước sau như một, ôm lấy mặt bực bội nói.
Tùng cô nương, ngươi.
Tùng Ngọc Phù không kinh hoảng hay lúng túng giống khi trước, chỉ là đưa tay lau miệng môi, sau đó liền cúi đầu, nhìn xuống mũi giày không thốt nửa lời.
Hứa Bất Lệnh ác nhân cáo trạng không thành, hơi chút nghi hoặc cúi người nghiêng đầu đánh giá Tùng Ngọc Phù.
Làm sao? Mấy tháng không đi gặp ngươi, còn giận với nam bằng hữu? Thường nói quân tử chi giao đạm như nước, ta còn tưởng ngươi không để ở trong lòng.
Tùng Ngọc Phù nhướng mày nhìn lên, nghĩ nghĩ, cố làm ra bộ dạng nghiêm túc nói.
Hứa thế tử, ngươi đứng đắn chút.
Hứa Bất Lệnh tay chống quải trượng, thấy nàng không tức giận, ngược lại có chút buồn bã không vui, bèn khẽ gật đầu nói.
Được.
Tùng Ngọc Phù hít sâu mấy hơi, nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, sau đó lại cúi đầu, lời đến khóe miệng, cuối cùng biến thành.
Thân thể Hứa thế tử đỡ hơn chút nào chưa?
Hứa Bất Lệnh gật gật đầu.
Đỡ hơn nhiều. Làm sao, có chuyện tìm ta?
Không có.
Tùng Ngọc Phù nhìn quanh trái phải, rảo bước đi trên thạch đạo hướng đến Phù Dung Quán, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Ta bồi thế tử đi một chút, từ sau khi ngươi bị thương, ta một mực chưa tới cửa bái phỏng, thân làm nữ bằng hữu, đúng là rất thất trách.
Hứa Bất Lệnh cảm thấy nàng có tâm sự, liền cũng không cự tuyệt, chống quải trượng bước theo trên thạch đạo, hai bên là hoa rừng sặc sỡ.