Chương 224: Tim đập thình thịch (1)
Tháng ba, ngày nắng chói chang, bướm và ong mật bay múa giữa hoa đỏ liễu xanh hai bên đường nhỏ, công tử tuấn mỹ thân khoác áo bào trắng và một cô nương váy lụa xanh lá làm bạn mà đi, hệt như thư sinh tiểu thư cùng lúc tới đây dâng hương.
Tùng Ngọc Phù chậm rãi đi đường, dù Hứa Bất Lệnh tay chống quải trượng cũng chậm lại cách hai bước, miệng không quên lải nhải.
. Sư huynh ta Mai Khúc Sinh rất lợi hại, không kém Hứa thế tử là mấy, nếu các ngươi gặp mặt, nhất định có thể trở thành tri kỷ. Nghe nói cam ở Nhạc Lộc Sơn rất ngon, Hứa thế tử hẳn cũng sẽ thích.
Ta ăn rồi. Cũng được.
. Thật à. Đường xá xa xôi, chở tới đây chắc không ngon nữa, mới từ trên cây hái xuống mới ngon.
Tùng Ngọc Phù cứ lải nhải một thôi một hồi, lại không biết chuẩn xác muốn nói cái gì.
Hứa Bất Lệnh nghe một lúc, lắc đầu cười khẽ nói.
Sau này có cơ hội, nhất định phải đi đất Sở một chuyến, ông ngoại ngươi cũng ở chỗ này, nếu ngươi đi thăm người thân, không chừng chúng ta sẽ còn gặp gỡ.
Đúng vậy.
Tùng Ngọc Phù nhẹ giọng thì thầm, đảo mắt nhìn xuống, đột nhiên dừng ở hồ lô rượu bên hông Hứa Bất Lệnh, đưa tay chỉ chỉ nói, Hứa thế tử, ta. Ta muốn uống rượu.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu hơi có chút đành chịu, đưa tay cởi xuống hồ lô rượu bên hông, đưa cho nàng.
Tùng Ngọc Phù vươn tay nhận lấy, mở nắp ra, rất hào phóng chuốc rót một ngụm lớn, sặc đến độ sắc mặt đỏ bừng, không ngừng vỗ ngực ho khan, Khụ khụ khụ.
Hứa Bất Lệnh đứng ở bên cạnh tử tế đánh giá tiểu cô nương.
Ngươi rốt cục muốn làm cái gì?Gò má Tùng Ngọc Phù thoáng ửng đỏ, tròng mắt bị sặc đến chảy cả nước mắt, mím môi một cái, lại không dám mở miệng, chỉ ôn nhu nói.
Không có gì, uống nhiều quá thôi.
?Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, như có điều suy tư.
Tùng cô nương, có phải ngươi muốn thổ lộ với ta?
Thổ lộ.Tùng Ngọc Phù ôm lấy hồ lô rượu trầm tư suy nghĩ, hơi có chút mờ mịt nói.
Ý gì?
Hứa Bất Lệnh thở dài, tiến lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào mắt Tùng Ngọc Phù.Tùng Ngọc Phù lui ra sau một bước, tựa sát lên gốc liễu sau lưng, ôm hồ lô rượu ngang ngực, ánh mắt trốn tránh, quay đầu không dám đối mặt.
Tay trái Hứa Bất Lệnh chống lên gốc liễu, tay phải nâng cằm Tùng Ngọc Phù.
Ngươi thích ta?Tùng Ngọc Phù vội nghiêng đầu né tránh, tròng mắt ưng ửng nước lộ ra một tia hoảng loạn, nhỏ giọng nói.
Không có. Hứa thế tử, ngươi ổn trọng chút, ta chỉ là thấy ngươi bị thương, tới đây thăm ngươi thôi. Ta không làm nổi vương phi.
Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, Không nói khiến ngươi làm vương phi, làm trắc phi cũng được, sau này ta chính là Túc Vương, có thể cưới hơn một trăm phu nhân.
.
Sắc mặt Tùng Ngọc Phù trầm xuống, nín nhịn khoảnh khắc, cuối cùng nhịn hết nổi, nhỏ giọng nói.
Ngươi ngủ đi mà mơ. Có ai như ngươi không.
Quên đi.
Hứa Bất Lệnh thản nhiên xoay người, chống lên quải trượng tiếp tục đi tới.
Tùng Ngọc Phù sửng sốt đương trường, biết rõ Hứa Bất Lệnh đang trêu chọc nàng, lại vẫn chạy chậm đuổi theo, nói khẽ.
Ta. Ta thật không làm được vương phi, toàn gây họa cho thế tử, còn chọc tức thế tử. Ai nha.
Tùng Ngọc Phù đang nói chuyện, chợt phát hiện giữa eo hơi chặt, tiếp đó toàn thân chợt nhẹ bẫng, cả người bay lên, kình phong quất vào mặt, sau một hồi hoa mắt chóng mặt liền đi tới trên gốc cây hòe bên cạnh thạch đạo.
Đại thụ thô to đủ một người ôm, cành lá rậm rạp mọc ngay sát bên vách núi, phía dưới là vực sâu vạn trượng. Thân cành tráng kiện vươn ngang đi ra, như mọc lên giữa trời, cảnh sắc tráng lệ mà tuyệt mỹ.
Tùng Ngọc Phù được Hứa Bất Lệnh ôm lấy eo, đứng trên đỉnh thân cành, nàng vốn đã sợ cao, khi trước bị Chung Cổ Lâu giơ lên đã bị dọa sợ, đứng tại chỗ này càng là hai chân trực tiếp mềm nhũn, miệng thét lên, mắt nhắm lại, tay ôm chặt eo Hứa Bất Lệnh, không ngừng lắp bắp, động cũng không dám động.
Bởi vì độc đã được giải không ít, tâm tư Hứa Bất Lệnh rất không sai, ôm lấy Tùng Ngọc Phù ngồi xuống trên cành cây vắt ngang giữa trời, dõi mắt thưởng thức cảnh sắc tú lệ của Ngọc Phong Sơn bên dưới, giơ lên hồ lô rượu nhấp một ngụm.
Thả. Thả ta xuống.
Sắc mặt Tùng Ngọc Phù trắng bệch, gắt gao nép mình trong ngực Hứa Bất Lệnh, mắt đều không dám mở, thật lâu mới hô lên.
Hứa Bất Lệnh đỡ lấy vai Tùng Ngọc Phù, nhẹ giọng nói.
Phong cảnh chỗ này không sai, mở mắt ra nhìn xem.
.
Tùng Ngọc Phù cảm giác được thân cây mình đang ngồi lên rất rắn chắc, tựa hồ không có dấu hiệu sắp rơi, lúc này mới thấp thỏm mở mắt, vừa liếc nhìn một cái, lập tức"A.."thét lên, lần nữa chôn mặt vào trong ngực Hứa Bất Lệnh, nức nở nói.
Hứa thế tử, ta sai rồi, ngươi thả ta xuống đi.
Hứa Bất Lệnh không chút bận tâm, ngữ khí bình thản nói.
Còn dám chiếm tiện nghi, ta không khách khí đâu.
Tùng Ngọc Phù cảm giác được cánh tay từ bả vai mò xuống lưng, còn có xu thế hướng xuống tiếp, lập tức khẽ run, lấy hết dũng khí ngồi ngay ngắn, lại vẫn không dám mở mắt, cứ vậy quy quy củ củ ngồi trên nhánh cây, run giọng nói.
Ngươi. Ngươi bắt nạt người.
Hứa Bất Lệnh nhàn nhạt hừ một tiếng.
Là chính ngươi tìm tới cửa, còn trách ta?
Tùng Ngọc Phù ngồi khoảnh khắc, có lẽ đã dần thích ứng, tròng mắt hé ra một chút, lại vẫn có vẻ không phục nói,.