Thế Tử Hung Mãnh

Chương 225: Tim đập thình thịch (2)

Chương 225: Tim đập thình thịch (2)




Ta tới thăm ngươi, nào có ai đối đãi khách nhân thế này. Lần sau không tìm ngươi nữa!

Hứa Bất Lệnh điềm nhiên uống rượu, làm như nghe mà không thấy.

Gió núi quất mặt, lá hòe xanh biếc theo gió xào xạc vang dậy, có mấy con chim nhỏ đứng trên cành gần đó, mờ mịt nhìn sang đôi nam nữ cổ quái này.

Trong lòng Tùng Ngọc Phù giấu rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nên mở miệng từ đâu. Tâm tư dần dần bình tĩnh lại, không dám cúi đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ biết ngước mắt nhìn bầu trời, giày đong đưa giữa trời, đá cho làn váy rung rinh, giống như muốn tìm cho mình chút chuyện để làm.

Hứa Bất Lệnh cũng không thốt nửa lời, chỉ điềm nhiên thưởng thức cảnh sắc, đồng thời tận hết chức trách bồi nữ bằng hữu.

Không biết qua bao lâu, Tùng Ngọc Phù đột nhiên hít sâu một hơi, đưa tay sờ sờ trên búi tóc, lấy xuống trâm cài bằng bạch ngọc cắm trên đầu, đưa cho Hứa Bất Lệnh, nhỏ giọng nói.

Hứa thế tử, tới thăm ngươi, quên không mang gì cả. Tặng cho ngươi chiếc trâm này.

Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu liếc nhìn tám chữ"Minh nguyệt chiếu tùng, phù dung như ngọc"trên cây trâm, khẽ cười nói.

Đây không phải mẹ ngươi để lại cho ngươi? Trước kia cứ làm như bảo bối, ngày ngày đòi ta trả, sao giờ lại bỏ được tặng người?

Tùng Ngọc Phù nghĩ nghĩ, hé miệng cười nói, Trước kia chưa quen Hứa thế tử, giờ đã coi Hứa thế tử làm bằng hữu rồi. Làm bằng hữu tự nhiên phải đưa tặng vật quý trọng chút. Hứa thế tử tặng ta một hộp yên chi Tiên Chi Trai quý trọng như thế.

Hứa Bất Lệnh treo hồ lô rượu về bên hông, đưa tay nhận lấy cây trâm, đánh giá một phen rồi nói.

Đây là trâm dành cho nữ, ta cầm cũng không dùng được. À, có thể tặng người. !

Nghe thấy tặng người, Tùng Ngọc Phù lập tức gấp, vội đưa tay định cướp về, lần này tự nhiên là bắt hụt, còn thiếu chút từ trên cây ngã nhào xuống, may được cánh tay Hứa Bất Lệnh đỡ lấy mới ngồi vững vàng.

Hứa thế tử, đây là đồ ta tặng ngươi. Không thể tặng người khác.Hứa Bất Lệnh lật tay thu trâm vào trong ngực, cười khẽ nói.

Đồ đưa tặng như nước tát đi, ngươi không quản được nữa rồi.

Ngươi.Tùng Ngọc Phù mím môi một cái, có vẻ tức giận, cúi đầu nói khẽ.

Ngươi tặng ai thì tặng, tặng rồi chúng ta không phải bằng hữu nữa.

Buồn bã không vui, còn có chút ủy khuất.Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ, từ bên hông cởi xuống hồ lô rượu màu đỏ thắm đưa cho nàng.

Thứ này, tặng ngươi.

Tùng Ngọc Phù sửng sốt, nhìn hồ lô rượu xưa nay chưa từng rời khỏi trên người Hứa Bất Lệnh, có chút ngập ngừng nói, Hứa thế tử có bệnh, phải uống rượu. Giờ đưa ta rồi thì làm thế nào?

Thế tử phiên vương như ta, ngươi sợ ta không tìm được hồ lô rượu khác?

. Cũng đúng.Tùng Ngọc Phù hé miệng cười cười, chăm chú nhận lấy hồ lô, tử tế đánh giá một phen.

Nhưng mà. Nhưng mà ta không uống rượu, cầm hồ lô rượu cũng không dùng.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, Ngươi có thể tặng người, hoặc là treo ở bên hông.

. Cũng đúng.

Tùng Ngọc Phù nghĩ nghĩ, mở ra hồ lô nhấp nhẹ một ngụm, lại sặc cho nét mặt đỏ ửng, sau đó liền giắt hồ lô rượu ngang eo, còn dùng tay vỗ vỗ, trong mắt đầy vẻ hớn hở, giày khe khẽ lắc lư giữa trời.

Hứa Bất Lệnh lần nữa nhìn về Trường An nguy nga nơi xa, trầm tư một lát rồi nói.

Được rồi, về đi. Thời gian ta ở Trường An không nhiều, không rảnh đi Quốc Tử Giám nghe ngươi nói đạo lý, chờ rời khỏi Trường An, dẫn ngươi đi Tây Lương dạo chơi, nếu có thể du lịch giang hồ, lại dẫn ngươi đi Nhạc Lộc Sơn.

Ừm.

Tùng Ngọc Phù hé môi cười tươi, sờ lên hồ lô rượu bên hông, không nói gì thêm.

Lát sau, Hứa Bất Lệnh ôm lấy Tùng Ngọc Phù lần nữa hạ xuống thạch đạo trên núi, chống quải trượng đi về phía Phù Dung Quan.

Tùng Ngọc Phù đi theo đến ngoài sơn môn đạo quán, sau đó dừng bước, tay vẫn một mực đặt trên hồ lô, ấp ủ thoáng chốc, nói khẽ.

Hứa thế tử, nhất định không thể tặng trâm cho người khác!

Hứa Bất Lệnh cũng không quay đầu, đưa tay lắc lắc.

Tùng Ngọc Phù nhìn theo khoảnh khắc, lại rất nghiêm túc cúi người hành lễ, như mưa xuân tháng ba, đẹp đến nao lòng.

Chúc công tử bình an trở về Tây Lương.

Bóng lưng Hứa Bất Lệnh thoáng lảo đảo, dừng bước, quay đầu bất mãn nói.

Tùng cô nương, có thể nói câu nào không cát lợi được không?

Mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm túc của Tùng Ngọc Phù hơi có chút ủy khuất, cách qua bậc thềm đá phía trước đạo quán, nhỏ giọng nói.

Lần trước chúc công tử nhất định xảy ra chuyện, công tử liền thật xảy ra chuyện, giờ còn chống quải trượng.

Hứa Bất Lệnh cũng bởi vì điểm này mới bội phục miệng lưỡi Tùng cô nương, lập tức nghiêm túc nói.

Tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc. Ngươi nói câu nào càng không cát lợi, ta càng yên tâm.

Tùng Ngọc Phù bĩu môi có vẻ không vui, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mới đành chịu lần nữa cúi người thi lễ nói.

Chúc. Chúc công tử bị sét đánh.

. ?

Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ, lại nhìn lên trời một cái, gật gật đầu, mãn ý chống quải trượng tan biến nơi góc rẽ tường viện đạo quán.

Tùng Ngọc Phù đứng ngây người ở đó, thẳng đến khi bóng lưng cao gầy kia đi xa, biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống hồ lô rượu bên hông, nhoẻn miệng cười lên.

.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất