Thế Tử Hung Mãnh

Chương 226: Giang hồ đường xa (1)

Chương 226: Giang hồ đường xa (1)




Nắng ấm chiếu xuống, trời cao xanh ngắt, vạn dặm không mây.

Trên thạch đạo lên núi, hương khách du nhân rất nhiều, trong lương đình, trên tảng đá ven đường, nơi nrơi đều thấy được có người đi mệt dừng lại nghỉ ngơi.

Hai tay Tùng Ngọc Phù đặt ở bên hông, men theo thạch đạo quanh co chậm rãi đi xuống, đi ra mấy bước lạim quay đầu nhìn một cái, nhấp hé môi, sau đó tiếp tục đi xuống.

Đi lần này, không biết lúc nào mới có thể gặp lại. Liệu có phải cả đời đều không thấy được.
Tâm tư lung tung rối loạn quanh quẩn trong đầu, Tùng Ngọc Phù cúi mặt nhìn xuống hồ lô màu đỏ thắm bên hông, trong lòng liền hơi chút buông lỏng.

Hứa thế tử. Vẫn coi ta làm bằng hữu. Nói sẽ đi Nhạc Lộc Sơn, vậy nhất định sẽ đi.

Cứ vậy thầm thì câu được câu không, bất tri bất giác đã đi tới sườn núi.

Tùng Ngọc Phù phát hiện mình rất muốn chạy trở về, nói thêm mấy câu nữa, nhưng thoáng dừng một lát trên bậc thang, cuối cùng lại không biết nên nói gì.

Cô nương.

Ngay lúc còn đang do dự, một tiếng nói chất phác chợt vang lên bên người.

Tùng Ngọc Phù hồi thần, thả xuống hồ lô bên hông, nghiêng đầu nhìn sang thạch đạo.Trên thạch đạo, người lui người tới rất nhiều, lúc này đứng bên cạnh nàng là một nam tử vóc người cường tráng, mặc áo vải thô, trên khuôn mặt đen thui nhễ nhại mồ hôi, há mồm thở dốc, rõ ràng vừa mới leo đến chỗ này.

Hán tử ăn mặc giản dị, y quan lại rất sạch sẽ chỉnh tề, như là khách giang hồ thường thấy. Tùng Ngọc Phù vốn có chút đề phòng, nhưng ngước mắt nhìn lại, phát hiện trên lưng hán tử vác một chiếc ghế dựa do cây trúc bện chế mà thành, như là vác theo sọt ở trên lưng.

Ghế ngồi có sẵn đệm chăn, một lão thái thái mái tóc hoa râm tựa ở trên đó, mặt lão thái thái tràn đầy nếp nhăn, khí sắc cũng không được tốt cho lắm, ánh mắt trắng đục, tựa hồ nhìn không rõ, một mực híp mắt đánh giá hoa cỏ cây cối xung quanh. Phát giác thấy hán tử dừng lại liền nhìn sang hai bên, thanh âm khàn khàn mở miệng hỏi.

Đến rồi?Hán tử quay đầu cười hắc hắc nói.

Nương, còn chưa tới, sắp rồi.

Tùng Ngọc Phù thấy thế, hơi chút ngập ngừng, cúi đầu hành lễ hỏi.

Vị thúc bá này, sao thế?Hán tử dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, giương mắt nhìn bậc thềm đá trước mặt.

Cô nương, tới Phù Dung Quan là đi con đường này đúng không? Còn cách chỗ này bao xa?

Ngọc Phong Sơn rất lớn, đường lên xuống núi cũng nhiều, chẳng qua sau cùng đều có thể đến Phù Dung Quan. Tùng Ngọc Phù thấy là tới hỏi đường bèn khẽ cười nói.

Đi đường này không sai, còn hơn một dặm nữa. Thúc bá lên đó thắp hương?Hán tử khom lưng nhếch môi cười một tiếng, nhấc nhấc ghế trúc trên lưng.

Gia mẫu thân thể không tốt, nghe nói lên Phù Dung Quan thắp hương, bệnh gì đều khỏi nên tới xem xem.

Tùng Ngọc Phù biết lời đồn Ngọc Phong Sơn linh nghiệm, chẳng qua nàng là môn sinh nho gia, đối với mấy chuyện"Quái lực loạn thần"này không quá tin tưởng, thấy hán tử phong trần mệt mỏi, tựa hồ từ nơi rất xa chạy tới đây, nói chuyện cũng khách khí, bèn khuyên nhủ.

Xem bệnh phải tìm lang trung, trong đạo quán. Thật ra cũng nói không chuẩn.Dứt lời, Tùng Ngọc Phù nhìn ra lão thái thái ở sau lưng, tuy không biết y thuật, nhưng nàng thấy nhiều lão nhân có tuổi, đoán chắc là bệnh người già, thị lực không tốt hay là hay quên gì đó, liền nói khẽ.

Trường An có rất nhiều danh y, Trường Nhạc Phường Hồi Xuân Đường có Triệu lão tiên sinh từ Thái Y viện lui ra, ta biết không ít thúc bá sinh bệnh đều tìm lão nhân gia hắn, thuốc đến bệnh trừ rất lợi hại, ngươi có thể tới chỗ đó xem xem.

Hán tử nghe nói thế, lộ ra mấy phần hỉ sắc, vội gật gật đầu.

Tạ cô nương, ngày mai ta liền đi xem xem.Tùng Ngọc Phù cũng gật đầu, đang chuẩn bị tiếp tục xuống núi, đảo mắt nhìn lại, chợt phát hiện hán tử đã mệt không nhẹ kia vẫn còn bò lên núi.

Thúc bá, ngươi. Ngươi trực tiếp đi trong thành tìm lang trung, chẳng phải càng đỡ vất vả?

Hán tử cõng ghế trúc không tiện quay đầu, chỉ ha ha cười một tiếng.

Lên núi nào có không vào cửa, đi lên vái vái một phen, nói không chừng liền linh nghiệm. À.

Tùng Ngọc Phù nhìn lão thái thái ngẩn người ngồi trên ghế trúc kia một cái, ngập ngừng khoảnh khắc rồi khẽ thở dài, tiếp tục bước lên thạch đạo xuống núi.

.

Quan đạo bên dưới Ngọc Phong Sơn, trong Nghênh Quân Đình cách Trường An Thành mười dặm.

Xe ngựa dừng ven đường, tiểu nha hoàn mới được mua về dắt ngựa đứng ở ngoài đình.

Mười dặm đưa tiễn, mười dặm nghênh đón là lễ tiết khách sáo thường thấy giữa văn nhân với nhau, tên Nghênh Quân Đình cũng bởi vậy mà sinh.

Lúc này trong Nghênh Quân Đình, mấy văn nhân đứng đó bao gồm Tề Tinh Hàm, Từ Đan Thanh, Tùng Bách Thanh., ai nấy đều là văn nhân nhã khách thành danh đã lâu trong Trường An Thành.

Mấy vò rượu đặt ở trong đình, trên lưng Từ Đan Thanh treo một chiếc dù giấy màu đen, tựa như học sinh xuất môn đi xa, tay bưng chén rượu, khách sáo với mấy bằng hữu quen biết đã lâu, mấy bát rượu xuống bụng, sắc mặt dần phiếm hồng.

Tùng Bách Thanh tính cách bảo thủ, chỉ chắp tay đứng trong đình, nhìn vào khuê nữ từ trên sơn đạo chậm rãi đi xuống..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất