Thế Tử Hung Mãnh

Chương 227: Giang hồ đường xa (2)

Chương 227: Giang hồ đường xa (2)




Tề Tinh Hàm và mấy cái lão thất phu vây ở trước mặt Từ Đan Thanh, không ngừng mời rượu, mồm năm miệng mười nói ra mấy câu khen tặng.

Lão Từ, bình rượu này chính là thánh thượng ban thưởng, ta làm việc cho quan gia nửa đời người, bút vàng không cầu được, chỉ cầu được bình rượu này. Hôm nay vì đưa tiễn ngươi, đến cả bảo bối đều cầm ra.

Nói chuyện chính là danh gia Đan Thanh tại Trường An Thành, Bùi Ngọc Long. Bùi Ngọc Long tính là ngự dụng họa sĩ của quan gia. Hoàng đế hoàng hậu, vương hầu công khanh, đủ loại nhân vật siêu nhiên đều cần phải lưu lại mấy bức chân dung cho hậu nhân chiêm ngưỡng, từ tiên đế đến thiên tử hiện thời, về cơ bản đều là Bùi Ngọc Long chấp bút. Chẳng qua danh khí"Họa Thánh"Từ Đan Thanh quá lớn, cấp đế vương tướng tướng vẽ tranh cũng không thể tùy tâm sở dục, bởi thế thanh danh Bùi Ngọc Long mới không quá vang dội.

Từ Đan Thanh bị bưng cho đầu óc ngây ngất, miệng lưỡi quắt cả lại, ha ha cười nói.

Bùi công quá khách khí, lần này đi nhiều nhất hai năm, đến lúc đó trở về, nhất định trả cho ngài một vò rượu ngon.

Bùi Ngọc Long ha ha cười nhẹ, thấy Từ Đan Thanh bị chuốc ngà ngà rồi, bèn xích lại gần thêm mấy phần, nhẹ giọng nói.

Chúng ta quen biết nhiều năm vậy rồi, giao tình cũng tính là rất tốt. Thánh thượng cho ngươi đi vẽ Chiêu Hồng Bát Khôi, ngươi đợi ở Trường An Thành lâu như vậy, chắc không đến nỗi chuyện gì đều không làm chứ? Mỹ nhân đệ nhất là ai, lộ chút tiếng gió đi.

Mỹ nhân rượu ngon bảo kiếm tuấn mã, trong văn đàn võ lâm Đại Nguyệt đều là chủ đề phong nhã, mấy lão thất phu ngày thường chơi đùa bút mực này, tự nhiên đều cảm thấy hứng thú.

Mấy người đưa tiễn tại trường đều lộ vẻ khẩn thiết, chờ đợi Từ Đan Thanh đáp lời.

Mấy ngày nay Từ Đan Thanh đúng là chẳng làm gì cả, có chút hổ thẹn khoát tay nói, Còn chưa vẽ ra được, chờ vẽ ra rồi, các ngươi tự động sẽ biết thôi.

Tề Tinh Hàm không thích nhất là kẻ có tài cứ cố giả bộ, lập tức chọc ngoáy một câu, Từ Đan Thanh, ngươi ít giả điên giả dại, chúng ta từ xa xôi chạy tới đưa tiễn ngươi, nếu ngươi đến cả mấy lời thật tình đều không nói, vậy hôm nay cũng đừng đi. Chẳng lẽ Trường An nguy nga này, đến cả người ngươi để vào trong mắt đều không có? Hay là đường đường"Họa Thánh"ngươi tránh mấy năm ở Chung Nam Sơn, quên luôn hết cả bản lĩnh rồi?

Từ Đan Thanh nghe lời này liền không vui, dốc một hơi cạn sạch rượu trong chén, khẽ cười nói, Từ Đan Thanh ta có tránh thêm mười năm, bản lĩnh cũng không quên được. Mấy ngày này không vẽ mỹ nhân, nhưng giai tác đủ để vào mắt lại có một bức.

Nói xong đánh giá trái phải một phen, thấy chất nữ còn chưa trở lại, liền chạy tới bên ngựa, lấy ra một quyển họa trục.Chúng nhân lập tức nghiêm túc lên, chẳng qua biểu tình vẫn mang theo mấy phần không đáng, chủ yếu là dùng để khích tướng.

Thi nhân làm ra thơ hay, họa sĩ vẽ ra giai tác, rốt cuộc không có khả năng thật vì cho chính mình xem, ở trước mặt bằng hữu tri kỷ khoe khoang chút là điều đương nhiên.Thần thái Từ Đan Thanh rất tùy ý, cầm họa quyển đi vào thạch đình, mở ra trước mặt mọi người.

Chính là bức này, còn tính mãn ý.Trong thạch đình bỗng chợt im tiếng, mấy người say khướt đồng loạt đứng thẳng dậy, ngay cả Tùng Bách Thanh vốn không quá ưa thích mấy thứ phong nhã như thi từ thư hoạ đều nghiêng mắt ngắm nhìn.

Bùi Ngọc Long híp mắt lại, thường nói"Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo", gần gần chỉ thoáng liếc qua, lập tức liền bị cỗ khí thế"Ngoài ta còn ai"kia làm cho chấn kinh, gấp gáp tiến lên trước một bước, cúi người tử tế tỉ mỉ.Đáng tiếc, Từ Đan Thanh đã cảm giác được chúng nhân sùng bái, tiêu sái thu bức họa lại, ha ha cười nói.

Nhàn rỗi vung bút chơi đùa mà thôi, bêu xấu. Hắc.

Ngươi đứa này, đã lấy ra thì phải để cho người ta xem kỹ chút chứ.

Đúng đúng, cô nương này thật anh khí.

Ồ! Ánh mắt kiểu gì đấy, rõ ràng là vẽ nam tử.

Chậc. Từ Đan Thanh, sao ngươi lại vẽ nam nhân.

Nam nhân này nhìn có vẻ hơi quen mắt.

Tiếng ồn ào vang lên không ngừng, thiếu nước động thủ đi cướp.

Từ Đan Thanh dám lăn lộn giang hồ, võ nghệ thật ra rất cao, chỉ là gặp toàn vương hầu môn phiệt không thể động thủ mới bị đánh, đối diện mấy lão thất phu chơi đùa bút mực này tự nhiên không sợ. Thấy chất nữ chậm rãi đi tới, liền trực tiếp thu lại bức họa, xoay người lên ngựa.

Từ biệt ở đây được rồi, mời chư vị về đi!

Đám đông lão hữu đưa tiễn thấy thế chỉ phải hậm hực đành thôi.

Tùng Ngọc Phù thân là cô nương, tự nhiên không tiện vào trong đình bắt chuyện với trưởng bối, dấu hồ lô ở sau lưng, nhân khi phụ thân không chú ý, trực tiếp mang theo nha hoàn cha nàng vừa mua chui vào xe ngựa.

Giá.

Không lâu sau, một tiếng quát nhẹ vang lên trên quan đạo.

Tùng Bách Thanh đứng trong thạch đình, đưa mắt nhìn theo xe ngựa và tuấn mã trên quan đạo càng lúc càng xa.

Trên xe ngựa, Tùng Ngọc Phù đẩy ra màn che, ném phụ thân sang một bên, ngước mắt nhìn về phía Ngọc Phong Sơn Phù Dung Quan nơi xa, chăm chú hành lễ vạn phúc.

Chúc công tử ngày sau tứ quý như xuân!

Tiếng nói nhu hòa, thoáng qua liền tiêu tán trong mười dặm gió xuân.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất