Chương 228: Chúc Lục (1)
Ắt xì.
Phù Dung Quan, giữa rừng trúc, Hứa Bất Lệnh tay cầm cành trúc luyện tập võ nghệ, bỗng chợt hắt hơi một tiếng, cảm thấy sau lưng đột nhiên hơi lạnh.
Trong biển trúc, Ninh Ngọc Hợp khoác đạo bào máu đen, ngồi lên tảng đá gần đó, bên cạnh đặt một khay trà nhỏ. Tư thế ngồi không quá nghiêm chỉnh, lại khó che được dáng người yểu điệu, nhìn kỹ liền có cảm giác gần ngay trước mắt lại cự người ngàn dặm, như là hoa trong gương trăng trong nước, hệt như tiên tử giữa rừng.
Thấy Hứa Bất Lệnh hắt hơi, Ninh Ngọc Hợp đứng thẳng người dậy, xách lên tấm thảm mang theo, đi đến khoác lên vai cho Hứa Bất Lệnh.
Thân thể còn chưa khôi phục, vẫn nên chú ý chút, luyện một lát là được, quay về nghỉ ngơi đi.
Hứa Bất Lệnh gật đầu cười khẽ, ngước nhìn sư phụ, nghĩ nghĩ rồi nói.
Buổi tối phải đả tọa, nếu Lục di tới tìm ta, nhờ sư phụ giúp ta ngăn một lúc, nàng chỉ nghe lời ngươi thôi.
Bởi vì Phù Dung Quan"linh nghiệm", gần đây Lục phu nhân cực kỳ tôn trọng đạo sĩ, về cơ bản Ninh Ngọc Hợp nói cái gì liền nghe cái đó. Đạo gia đả tọa vốn là phương pháp dùng để tu tâm dưỡng tính, bị người quấy nhiễu không được hay cho lắm, Ninh Ngọc Hợp không hoài nghi, khẽ gật đầu đồng ý.
Được rồi, nhớ đừng cường hành vận khí xông phá khí huyết trở tắc quanh thân, ta đi nói một tiếng với Lục phu nhân.
Dứt lời liền xoay người đi ra rừng trúc, tuy khoác đạo bào, bộ pháp lại vẫn yểu điệu mê người.Hứa Bất Lệnh đưa mắt nhìn theo Ninh Ngọc Hợp rời đi, bây giờ tiếp xúc đủ lâu, dần dần rõ ràng vì sao Ninh Ngọc Hợp được xưng là đệ nhất mỹ nhân"Mỹ nhân thế gian từ nay khó nhập họa" Mới nhìn qua Ninh Ngọc Hợp không có điểm nào là kinh diễm tứ phương, nhưng nhìn càng lâu, liền càng có thể cảm giác được phần mỹ cảm"vừa đến chỗ tốt"kia, vô luận động, tĩnh, đứng, ngồi, đều khiến người tìm không ra mảy may tì vết, lại khó mà nói ra được tốt ở chỗ nào. Nếu phải muốn"xoi mói"tìm khuyết điểm, vậy đoán chừng chính là tìm không thấy chỗ để khen.
Hứa Bất Lệnh nghỉ ngợi một lúc, tâm tư lại bắt đầu đi chệch, ho nhẹ một tiếng quét ra cảnh tượng trong đầu, cất bước đi về phía phòng xá, lúc bước ngang qua lão Tiêu đang ngồi trên tảng đá giả làm thần tiên, tựa hồ chợt nhớ ra điều gì, đưa tay phân phó nói, Lão Tiêu, phái người đi điều tra Yến Vương Tống Ngọc, xem mấy năm gần đây hắn bận rộn chuyện gì, từng có lui tới với người nào.
Lão Tiêu híp mắt ngủ gật, nghe tiếng liền mở mắt ra, từ trên tảng đá nhảy xuống, chỉnh lại mũ quả dưa chuyên dùng cho gia đinh đội trên đầu, Tiểu vương gia, tra Yến vương làm gì?
Vừa rồi Hứa Bất Lệnh trò chuyện với Ninh Ngọc Hợp về quá khứ Thôi hoàng hậu, tuy biết Tống Ngọc chưa từng rời khỏi kinh thành, nhưng vẫn cứ cảm thấy"Đương đại chân quân tử"mà Giả Dịch nhắc đến này có chút cổ quái, Không rõ ràng, trước cứ đi tra xem. Đúng rồi, tìm được tên hàng rong bán vò rượu lần trước chưa?
Lão Tiêu phân phó hộ vệ vương phủ xong xuôi mới lắc đầu đáp, Trường An Thành có tổng cộng một trăm linh tám phường, nhân khẩu hơn trăm vạn, tìm bán hàng rong thực sự không dễ dàng.
Tìm không thấy thì chắc là có người đứng sau giật dây, phái người đưa tin cho phụ vương, giả bộ đi Tây Vực tìm kiếm rượu giải độc, tránh miễn đánh cỏ động rắn. Được.
Sau khi phân phó xong xuôi, Hứa Bất Lệnh về lại trong phòng xá, bày ra bộ dạng đả tọa, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi trời tối.Bởi vì thân phận, thái hậu không thể mỗi ngày đều tới Phù Dung Quan, nhưng chuyện giải độc trì hoãn không được. Nếu hôm nay thái hậu không qua được, vậy hắn đành phải tự thân đi qua.
.
Chớp mắt đã cuối tháng ba, chuyện ồn ào trước Thái Cực Điện lần trước dần chìm vào quên lãng, nhưng một chuyện khác càng khiến người nhiệt huyết sôi trào lại bỗng chợt yên ắng nổ tung vào trời xuân tháng ba.
Danh ngạch đầu tiên trong Thập Vũ Khôi rốt cuộc nổi lên mặt nước!
Mặt trời treo cao, ngoài Trạng Nguyên Nhai Long Ngâm Các, người đông như biển, vô số giang hồ hiệp khách và bách tính thị tỉnh tham gia náo nhiệt vây kín hai bên đường phố, ngay cả hoa khôi câu lan gần đó đều cầm quạt tròn đứng bên cửa sổ nhìn ra.
Chúc Mãn Chi thân khoác y phục Lang Vệ ngồi trong quán trà bên đường gặm hạt dưa, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn về phía đài cao được dựng lên cả đêm bên ngoài Long Ngâm Các.
Bên cạnh còn có mấy tên đồng sự Lang Vệ, cả đám tụ lại với nhau, tay cầm bát trà, thảo luận vũ khôi đầu tiên lộ diện sẽ là ai.
Chắc chắn là Tư Đồ lão tiền bối, nhân tuyển này hoàn toàn xứng đáng.
Không thể nào, còn chưa ai đi Thiên Nhận Môn phá quán, cũng chưa cùng người đánh một trận, võ nghệ cao đến mấy đều khó mà nói được, đoán chừng phải qua ít ngày Tư Đồ lão tiền bối mới có thể đi ra.
Ai. Trương đại nhân đúng là, rõ ràng đã biết tin tức, cứ phải để chúng ta tự mình đến xem.
Gần đây người mới nổi trên giang hồ rất nhiều, trong nha môn nói Khấu Mãnh trước đây ít năm từng đánh qua một trận với Bắc Cương Thương Thần Trần Trùng đã đến Trường An, liệu có phải cũng là muốn cầm danh hiệu vũ khôi..