Thế Tử Hung Mãnh

Chương 229: Chúc Lục (2)

Chương 229: Chúc Lục (2)




Năm đó Khấu Mãnh bị thương trong trận chiến với Trần Trùng, sớm đã không được.

Tiếng nghị luận xì xào, người trong quán trà đa phần đều đang thảo luận mấy chuyện kiểu này.

Trên đài bên ngoài Long Ngâm Các, một tiên sinh thuyết thư tương đối có danh ở Trường An chính đang kể lại chuyện xảy ra vài ngày trước ở Đông Hải Bách Xích Nhai.

. Luận giang hồ kiếm học thế gia, không ai qua được Lục, Chúc, Tào. À, còn có Đường gia nữa.

Ha ha ha.

Bởi vì Đường gia để uẩn cạn nhất, cũng không đi ra nhân vật nổi vật nào, địa vị theo như lời tiên sinh đang kể chuyện không được cao cho lắm. Ngày thường Chúc Mãn Chi thích nghe nhất là chuyện giang hồ, lúc này liền cũng bật cười hề hề theo đám đông.

. Từ khi lão kiếm thánh Chúc Trù Sơn chết bởi kiếm môn Chúc gia, Lục lão gia chủ chết ở Đông Hải Nhai, danh hào"Kiếm Thánh"này liền rơi trên thân đương đại gia chủ Lục gia Lục Bách Minh, được xưng"Kỳ kiếm bất động, kỳ ý bách minh"

. Năm đó Túc Vương mang quân diệt Đông Hải Lục thị, khởi nhân và nguyên do trong đó rắc rối phức tạp, ở đây không tiện nói tỉ mỉ, nhưng đoán rằng chư vị cũng biết. Năm đó Lục Bách Minh mắt thấy cha đẻ chiến tử mà chưa từng ra tay, trong lòng hổ thẹn, ở Bách Xích Nhai diện bích hối lỗi đến nay, chưa từng bước ra Lục gia nửa bước.

. Nhưng mấy ngày trước, chính xác thì là hai mươi ba tháng ba, giữa lúc trong thành mưa gió, có một kiếm khách đội mũ rộng vành, tay cầm kiếm sắt tầm thường đi vào Đông Hải Lục gia, lấy đầu bảy vị anh hào bờ đông làm dẫn, gõ cửa Lục gia, trên Bách Xích Nhai luận kiếm với Lục Bách Minh! Các ngươi đoán, kết quả thế nào?

Đám đông đang tập trung tinh thần lắng nghe, thấy tiên sinh thuyết thư úp mở, ai nấy đều sốt ruột thúc giục, Kết quả thế nào? Ai thua ai thắng?

Nhanh kể tiếp.

Tiên sinh thuyết thư tay cầm quạt giấy, úp mở một lúc, đợi không khí tại trường lên đến cao triều mới vỗ kinh đường mộc, Lục Bách Minh chính là đương đại"Kiếm Thánh", trận chiến này vô luận thắng thua, đều tất có một người trở thành một trong Thập Võ Khôi do thánh thượng thân phong.

. Ngày đó có môn chủ Đông Hải Thập Nhị Môn ở bên cạnh quan chiến làm chứng, Lục Bách Minh xuất ra ba mươi sáu kiếm, thi triển hết truyền thừa ngàn năm của Lục thị, kiếm quang tới đâu, cỏ cây không còn, núi đá khó ngăn, cường hành bức khiến mười hai vị môn chủ thối lui ra xa trăm bước mới dám quan sát, không thẹn với danh hiệu"Kiếm Thánh"

Đám đông nghe đến đó, trong mắt đầy vẻ trịnh trọng, Sau đó kiếm khách áo tơi kia thua?

Thuyết thư lang cười nhẹ, đột nhiên sắc mặt khẽ chuyển, vung ra quạt giấy.

. Đáng tiếc, Lục Bách Minh xuất ra ba mươi sáu kiếm, kiếm kiếm không trúng. Mà kiếm khách áo tơi tay cầm kiếm sắt tầm thường chỉ xuất một kiếm, kiếm như giao long xuất hải, thiên kiêu nhập thế, cường hành chém rụng danh vọng ngàn năm của Đông Hải Lục gia.Hoa .

Bên ngoài Trạng Nguyên Lâu rộ lên tiếng xôn xao, ai nấy đều khó mà tin tưởng.

Chúc Mãn Chi ôm lấy bát trà, biết đây là tiên sinh thuyết thư nói ngoa, lại vẫn có chút kích động, lớn tiếng nói, Hay lắm cuối cùng có phải tên kiếm khách kia cầm kiếm đứng trong mưa gió, mắt lạnh nhìn về phía mười hai môn chủ Đông Hải, tới một câu"Từ nay về sau, ta mới là đương đại Kiếm Thánh"?

Ha ha ha.

Rất nhiều người nghe vậy đều cười nhạo, hiển nhiên khá là hiểu rõ lối kể chuyện của tiên sinh thuyết thư, bình thường đều kết thúc với kiểu như thế.Chẳng qua khiến đám đông ngạc nhiên chính là, tiên sinh thuyết thư trên đài khép quạt giấy lại, vỗ tay ha ha cười nói.

Cô nương chắc là khách quen, đáng tiếc khiến ngươi thất vọng rồi. Kiếm khách áo tơi kia không phải tới để đoạt lấy danh hiệu Kiếm Thánh, mà là lấy lại danh hiệu Kiếm Thánh!

. ?Đám đông sửng sốt, nghi hoặc không hiểu.

. Trận chiến ngày đó, lấy Lục Bách Minh quăng kiếm nhận thua là kết cục. Còn kiếm khách áo tơi kia chỉ nói một câu"Gia phụ và lệnh tôn so đọ hơn mười năm, đến chết vẫn chưa phân cao thấp, tiếc nuối này, Chúc Lục ta tới đền bù. Chúc Lục, Chúc trong Chúc gia kiếm, di cô của lão kiếm thánh Chúc Trù Sơn.

Toàn trường chấn kinh không thôi, chẳng ai ngờ đây lại là cố sự"Di cô nhẫn nhục mười năm, một chiêu trọng chấn gia môn".Tiên sinh thuyết thư hài lòng theo dõi phản ứng của khách nghe, đảo mắt nhìn về nữ Lang Vệ định phá rối kia, kết quả trên bàn nhỏ trong quán trà chỉ còn lại mỗi đĩa hạt dưa, nào thấy bóng người đâu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất