Chương 231: Thủ công tinh xảo (2)
Thái hậu là đích nữ Tiêu gia, trước kia ở trong nhà thường xuyên tiếp xúc với những thứ vật kiện tinh xảo này, đến trong cung ngày ngày nhàn nhã không có chuyện gì để làm, bèn dồn hết thảy tâm tư đặt lên đây, qua mười năm khoan nói cái khác, riêng tay nghề đã hoàn toàn đủ sức làm thợ châu bảo.
Bản vẽ Hứa Bất Lệnh làm ra chỉ là ý tưởng đại khái, chi tiết trong đó còn là thái hậu tham mưu ra chủ ý, ý tứ chủ đạo chính là, Trong trứng rỗng có dây cót, nối liền với bánh răng, dây cót tụ lực kéo theo bánh răng chuyển động, bởi vì trọng tâm bất ổn, trứng liền sẽ nhảy lên, nguyên lý không khác chế độ rung của điện thoại di động hiện đại là mấy.
Đêm dài đằng đẵng, thái hậu có lẽ là bởi suy nghĩ quá lâu, tròng mắt hơi mỏi, bèn duỗi lưng một cái, nghiêng đầu nhìn ra đèn đuốc trên núi nơi xa.
Tính tính thời gian, ngày mai hẳn có thể đi Phù Dung Quan.
Động tác duỗi người của thái hậu chợt cứng lại, chân bất giác mềm nhũn, không khỏi có chút sợ sệt.
Không phải sợ Hứa Bất Lệnh, mà là buổi tối hôm kia Hứa Bất Lệnh. cứ như trâu cày vậy.
Thái hậu chỉ vừa nghĩ đến đó thôi liền cảm thấy cả người khô nóng, mặc dù là vì giải độc cho Hứa Bất Lệnh, giải độc xong liền tự sát tạ tội, cửa ải tâm lý trong lòng có thể miễn cưỡng đè xuống. Nhưng nói thế nào nàng cũng là nữ tử, lại không có võ nghệ, thân thể không tập võ từ nhỏ làm sao chịu được giày vò như thế. Bị Hứa Bất Lệnh không nặng không nhẹ khinh bạc một phen, tự nhiên khó mà chịu nổi, mỗi lần từ Phù Dung Quan đi về đều phải nằm nguyên một ngày mới hoãn lại được, đi đường đều xiên xẹo như đi trên mây, khiến Xảo Nga còn lầm tưởng nàng ngã bệnh.
Nghiệt chướng này.
Trong mắt thái hậu hiện ra mấy phần tức tối và bất mãn, nàng cứ luôn cảm thấy Hứa Bất Lệnh không chỉ đơn thuần là vì giải độc, mà còn đang lạm dụng thiện ý của nàng để phát tiết thứ gì đó khó mà nói được ra miệng. Nhưng trong loại chuyện này nàng vốn nằm ở thế yếu, lại không thể đá Hứa Bất Lệnh xuống được.
Bực bội một lát, thái hậu vơ lấy thẻ gỗ lim đặt trên bàn bên cạnh hình nộm, nhìn xuống mười ba hàng"chính chính hạ."trên đó, sắc mặt lộ ra mấy phần buồn rầu.Lâu vậy mới mười ba lần, đến lúc nào mới đủ một trăm lần đây.
Nhưng chỉ riêng mười ba lần chịu tội này đã khiến nàng có chút ăn không tiêu, lại không thể thúc Hứa Bất Lệnh nhanh chút.
Tâm phiền ý loạn một lúc, thái hậu thở dài, khoanh tay trước ngực đi tới đi lui trong phòng, sắc mặt một mực nghiêm túc đoan chính trước sau như một, xem như đây là chính sự chăm sóc người bệnh, trong đầu lại luôn nhịn không được nghĩ đến ngày mai phải lên núi.
Đến lúc đó, sợ là lại phải gặp tội, nghiệt chướng kia..
Ánh trăng sâu kín chiếu vào trong sơn trang.
Hứa Bất Lệnh vô thanh vô tức nhảy qua tường che tránh nóng sơn trang, không kinh động đến hộ vệ tiềm phục ở các nơi, khoái tốc di chuyển về hướng phòng ngủ ven hồ của thái hậu.
Mới đầu mục đích tiếp cận thái hậu đúng là để giải độc, nhưng Hứa Bất Lệnh không phải kẻ vô tình trong lòng tràn đầy công lợi, trước mắt sau khi đã khôi phục hai ba thành, tình thế không còn khẩn cấp như trước, chủ yếu vẫn là muốn bồi dưỡng cảm tình với thái hậu.Tối nay tới đây, hắn đặc ý mặc vào trường bào đen viền vàng do Lục di vừa mới tự tay may cho, tóc búi lại, lấy ngọc trâm cài lên, ăn vận đơn giản sạch sẽ, còn từ tập thị dưới núi mua ít mứt quả, chuẩn bị khá là đầy đủ.
Xuyên qua hành lang ven hồ, dần dần đi tới bên ngoài gian phòng đang sáng đèn.
Hứa Bất Lệnh nghiêng tai lắng nghe, hiện tại võ nghệ đã khôi phục ba thành, thính lực tự nhiên cũng theo đó khôi phục, sau khi xác định trong phòng chỉ có một tiếng hít thở liền tức tốc nhảy vào qua khung cửa sổ hé mở.
Xuân tháng ba, trong phòng tương đối lạnh, ánh đen leo lét trên bàn, trước bàn lại không thấy bóng người.Hứa Bất Lệnh nhẹ bước đi qua gian ngoài, quét mắt nhìn qua, đồ trên bàn còn chưa thu dọn, hẳn là vừa mới giày vò được một nửa. Sợ hủy đi tâm huyết của thái hậu, Hứa Bất Lệnh không chạm tới vỏ trứng vàng trên bàn, chỉ đánh giá một phen, khẽ gật đầu mãn ý. Lát sau mới xoay người thuận theo tiếng hít thở đi đến cạnh nhuyễn sạp, ló đầu liếc nhìn, lông mày chợt khẽ nhíu lại.
Trên nhuyễn sạp bên cạnh trà án, một người đang nằm nghiêng, váy nửa hở, lộ ra hà hoa tàng lý bên trong, hai con cá chép khe khẽ rung động. Một tay nhét vào dưới hà hoa tàng lý, một tay khác càng không quy củ, hai bàn chân quấn lại với nhau, cả người như sâu róm quẹt tới quẹt lui trên nhuyễn sạp.
A.
Tiếng rên khe khẽ, dịu nhẹ ngọt ngào.Trên gương mặt ửng đỏ lấm tấm chút mồ hôi, bởi vì trời sinh ra khá nhiều mồ hôi, trên người óng ánh quang trạch, dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn có vẻ càng thêm phần mê người.
.