Chương 232: Đăng tiền dạ ngữ (1)
Trăng treo đầu cành.
Thái hậu ngất ngây, nửa tỉnh nửa mê từ từ nhắm hai mắt lại, tựa hồ phát giác được bên cạnh có người, hơi chút mở mắt ra. mặt trắng như ngọc, tuấn lãng vô song, nhìn như đi ra từ trong tranh, trên tay còn cầm chuỗi mứt quả.
Lệnh ca ca.
Tiếng hô khe khẽ như có như không, hệt như nói mê, tâm thần thái hậu tựa hồ bay đến phương nào, tưởng đây chỉ là ảo giác. Cắn ngón tay, ánh mắt nhu mị, còn khẽ động thân, như đang thúc giục"nhanh lên nhanh lên"
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, thật không ngờ lại vừa khéo như vậy, nghĩ nghĩ liền cúi người tiến đến trước mặt thái hậu.
Nhịp thở thái hậu hơi có chút dồn dập, nóng rực, chủ động hôn lên môi Hứa Bất Lệnh, chỉ là.
Cảm giác sao mà chân thực.
!
Ánh mắt ngây ngất của thái hậu dần có lại tiêu cự, tâm thần cũng hồi lại, chớp chớp mắt hạnh, trước là mang theo mấy phần nghi hoặc, sau đó sắc mặt đỏ lên, thoáng chốc liền chuyển thành trắng bệch.
A.Tiếng kinh khiếu vang lên, thái hậu đẩy ra Hứa Bất Lệnh, bật người dậy khép lại váy đỏ, hai tay ôm trước ngực, có chút tức tối trừng nhìn nam tử trước mặt.
Ngươi. Hứa Bất Lệnh! Ngươi thật gan to, không ngờ. Không ngờ.
Sắc mặt khi đỏ khi trắng, nỗ lực làm ra bộ dạng uy nghiêm phẫn nộ, lại khó mà che giấu phần thẹn ngượng xấu hổ nơi đáy mắt. Ta. Vừa rồi ta đã làm cái gì. Chắc là trúng yêu thuật của hắn.
Hứa Bất Lệnh biết ngay chuyện sẽ thế này, khẽ cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, đưa tới mứt quả trong tay, Tùy tiện tới cửa, còn mong thái hậu thứ tội!
Tâm lý và thân thể thái hậu đều hoảng loạn bất an, bị người bắt gặp"chuyện xấu"vốn đã rất khó xử, còn đâu tâm tình bồi cùng Hứa Bất Lệnh tán gẫu, gấp giọng nói.
Ngươi. Ngươi cút đi cho bản cung. Cút ngay bây giờ.
Hứa Bất Lệnh không hề tức giận, sáp lại ngồi mấy phần, ôn nhu nói, Đều tới rồi.
Phi.
Nghe được lời này, cả người thái hậu khẽ run lên, dịch sang bên cạnh dời chút, cắn răng ngà, đưa tay chỉ ra bên ngoài.
Ngươi đi đi, bản cung giúp ngươi giải độc. Là mang ý tốt, lúc nào nên giải độc phải xem ý tứ bản cung. Không chào hỏi trước một tiếng liền đến, ngươi coi bản cung là cái gì? Ngươi. Ngươi. ! Mau cút!Mắt hạnh trợn tròn, nỗ lực làm ra bộ dáng hung dữ, thân hình lại nép trên nhuyễn sạp, bộ dạng hơi có vẻ sợ sệt.
Hứa Bất Lệnh nhìn mà ngấm ngầm buồn cười, đưa tay nắm chặt cổ tay nàng, đánh giá ngón tay trắng nõn. mang theo tí ti giọt nước.
Thái hậu sửng sốt, vừa hồi thần liền vội định rụt ngón tay về, nhưng không ngờ lại bị xú nam nhân trước mặt cắn lấy ngón tay.
A. ngươi ngậm miệng. Ngươi. Bản cung sai rồi, ngươi đừng làm trò này.Thái hậu như phát điên, ngón tay không rút lại được, đành chỉ biết đỏ mặt nhìn Hứa Bất Lệnh, mang theo mấy phần cầu khẩn nói.
Lúc này Hứa Bất Lệnh mới vừa lòng thỏa ý bỏ qua cho thái hậu bảo bảo, ngồi ngay ngắn trên nhuyễn sạp, giơ mứt quả đỏ chói lắc lư.
Chạy đi thật xa mới mua được, ăn xong rồi ta mới đi.
.Thái hậu trừng mắt, há còn không hiểu được ý tứ của Hứa Bất Lệnh, tối nay nếu hắn chịu thành thật rời đi, nàng liền viết ngược tên mình.
Ngươi. Ngươi sau này không được phép tới như vậy nữa, chỉ lần này thôi, nếu còn dám tự tác chủ trương, ta liền. Ta liền tự sát ngay bây giờ.
Được rồi, lần sau tới sẽ gõ cửa trước.
.Thái hậu cắn răng, có lẽ tưởng muốn bỏ qua chuyện vừa rồi, ngồi thẳng người dậy, bày ra bộ dạng đoan trang, nhìn về phía mứt quả, lạnh lùng nói.
Bản cung lại không phải con nít ba tuổi, không ăn thứ này.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, đưa tay nhét mứt quả vào trong miệng mình, cắn đi một viên.
Thái hậu đương nhiên sẽ không bị khích tướng, nhàn nhạt hừ một tiếng, chẳng hề để tâm. Nhưng mà ngay sau đó nàng liền phát hiện, Hứa Bất Lệnh cắn mứt quả sáp lại gần.
!
Thái hậu chịu thiệt qua một lần, vội vàng đưa tay che miệng lại, nhíu mày trầm giọng nói.
Ngươi làm càn. Bản cung.
Nói xong liền muốn đứng dậy, đi lấy rượu độc sớm được chuẩn bị từ trước kia.
Ý cười trên mặt Hứa Bất Lệnh cong cả lại, cũng không gấp gáp, cắm mứt quả lên mâm trái cây đặt giữa bàn, thành thật tựa lên nhuyễn sạp, bộ dạng như thể"quân tử chớ động"
Lúc này thái hậu mới yên tâm phần nào, dịch mông ngồi xuống đầu bên kia nhuyễn sạp.
Trong phòng rất an tĩnh, hai người ngồi trên sạp, đợi lát nữa còn có"chuyện lớn"cần làm, bầu không khí tự nhiên càng lúc càng cổ quái.
Thái hậu nỗ lực tỏ vẻ mặt lạnh, ánh mắt đánh giá tới lui trong phòng, tựa hồ đang tìm kiếm chủ đề nói chuyện để làm dịu bầu không khí.
Hứa Bất Lệnh nhìn chằm chằm gương mặt dưới ánh nến kia, hơi chút trầm tư, sau đó mở miệng nói.
Năm đó thái hậu tiến cung, có từng quen biết Thôi hoàng hậu và Yến Vương Tống Ngọc?
Thái hậu nhíu mày lườm Hứa Bất Lệnh một cái, nghĩ nghĩ, sau cùng vẫn ngả người nằm xuống trên ga giường, cũng không quá mức kiêng dè, đưa tay sửa sang váy áo tán loạn, bình thản nói.
Con trai và con dâu ta, tất nhiên phải quen biết chứ.
.
Nghe được lời này, Hứa Bất Lệnh cảm thấy là lạ, tuy thái hậu lớn hơn Thôi hoàng hậu một tuổi, so với Tống Ngọc thì lại nhỏ hơn mười mấy tuổi, nhưng trên thực tế quả thật đúng là như thế..