Chương 233: Đăng tiền dạ ngữ (2)
Ách. Ta đến kinh thành hơn một năm, đối với việc này lại không quá hiểu rõ, dù sao đêm nay còn dài, hay là thái hậu kể ta nghe xem?
Thấy búi tóc thái hậu có chút lăng loạn, Hứa Bất Lệnh vừa nói chuyện vừa sáp đến trước mặt, đưa tay rút ra trâm vàng, sau đó cầm lược lên.
Thái hậu ánh mắt đề phòng, phát hiện Hứa Bất Lệnh chỉ chải đầu mới không còn ngập ngừng, cũng không giữ thái độ cự người ngàn dặm, lại vẫn quay lưng đi.
Không có gì để nói cả. Từ sau khi tiến cung, Thôi hoàng hậu một mực ở trong Lập Chính Điện chưa từng đi ra ngoài, ngày lễ ngày tết cũng không đi ra. Ta ở Trường Nhạc Cung, kỳ thật đều chưa thấy qua mấy lần, chỉ là nghe cung nữ nói, Thôi hoàng hậu có chút buồn bực, ai cũng không để ý, ngay cả là với thánh thượng. Sau cùng chắc là bởi thế tích ứ thành tật, bệnh mất khi tuổi còn trẻ.
Hứa Bất Lệnh cầm hết lọn tóc xanh, khẽ thở dài một tiếng.
Thái hậu thực ra rất hay nói, sống trong thâm cung mười năm, chỉ cần gặp được người có thể nói chuyện liền sẽ tỉ tê hồi lâu. Giờ thấy Hứa Bất Lệnh nguyện ý lắng nghe, dù trong lòng không quá nguyện ý, lại vẫn không nhịn được kể lại chuyện cũ.
. Yến vương văn thải rất tốt, phong bình cũng luôn cực cao. Chẳng qua. Ai, chẳng qua chung quy là tên tú tài, ta từng tán gẫu qua với Cửu Tiết nương nương, Cửu Tiết nương nương nói lúc tiên đế còn tại vị, từng âm thầm nói qua một câu"Mọi việc đều có thể, chỉ không thể làm vua", chỉ là lời này khẳng định không thể đặt ra ngoài sáng, làm vậy sẽ thương đến tự tôn của Yến Vương. Có lẽ kỳ thực Yến Vương cũng hiểu, sau khi tiên đế ốm chết, trực tiếp lấy lý do"Tài năng không đủ kế thừa đại thống", chủ động vứt bỏ hoàng vị. Chỉ là ta không ngờ sau cùng hắn đến cả vương vị đều không cần, chạy tới Quốc Tử Giám dạy học nhiều năm như vậy, ừm. quả xứng với thanh danh chân quân tử.
Thái hậu lẩm nhẩm câu được câu không, một mặt là hồi ức, một mặt là vì hơi thở nam tử bên cạnh thỉnh thoảng lại quét vào tai, cảm giác rất là cổ quái, gương mặt bất giác nóng lên, tâm tư cứ mãi nghĩ về chuyện khác.
Hứa Bất Lệnh bình thản chải vuốt mái tóc, tiến sát bên tai nàng thì thầm.
Chân quân tử. Ta sợ là làm không nổi?Thân thể thái hậu khẽ rung, hơi có chút bực bội nghiêng đầu gắt.
Ngươi cũng tự biết rõ ràng đấy nhỉ? Ngươi. Ngươi chính là nghiệt chướng. Cách bản cung xa chút.Hứa Bất Lệnh thoáng nhíu mày, biết rõ còn cố hỏi.
Vừa rồi trước khi ta đến, hình như thái hậu đâu có ý muốn ta tránh xa.Nét mặt thái hậu lập tức hiện ra mấy phần quẫn bách, lạnh lùng nói.
Mới rồi bản cung ngủ thiếp đi, mơ một giấc. Mơ ai? Tiếng Lệnh ca ca này nghe có vẻ quen tai.
Hứa Bất Lệnh!Thái hậu trừng mắt, hiển nhiên là bị bức đành chịu.
Hứa Bất Lệnh điểm đến là dừng, vội mềm giọng bồi tội, Được được được, không nói nữa. Giải độc thôi.
Thái hậu cắn môi, trong mắt tràn đầy bực bội, chợt cảm thấy sau lưng hơi trầm xuống, có vẻ như muốn ấn nàng ngã xuống, bèn nghiêm túc nói, Muốn giải độc thì giải độc, đừng nói nói lung tung. Không thì ta không giúp ngươi nữa đâu.
Được. Lệnh Nhi biết sai rồi.
Thái hậu mím môi, xoắn xuýt thoáng chốc, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành ỡm ờ mặc người ấn xuống.
Hứa Bất Lệnh cúi đầu hôn lên khuôn mặt của nàng một cái, trong nháy mắt khí tức cương dương đậm đặc, làm cho Thái hậu cảm thấy thân thể của mình bủn rủn, chỉ muốn buông ra thể xác và tinh thần mặc cho hắn chà đạp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút e thẹn.
Hắn đưa tay tiến vào trong cái yếm, khi những đầu ngón tay của hắn vừa chạm đến chân bầu nhũ hoa, thì hơi thở của Thái hậu trở nên gấp gáp.
Ngươi. ừ, m. buông ta ra.
Thái hậu nắm bàn tay khác của hắn đã lướt qua vùng bụng, vừa chạm đến thảm lông gò mu hoa huyệt, ngăn cản những đầu ngón tay tiếp tục mò xuống dưới, hai gò má ửng đỏ như táo chín.
Tương Nhi, ta nhớ nàng chết đi được.
Hứa Bất Lệnh ôn nhu nói, trái tim của Thái hậu mềm nhũn, nhắm chặt hai mắt lại, đôi lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, biểu hiện nội tâm của nàng cực kỳ kích động.
Hứa Bất Lệnh tìm tòi đến bên hông nàng, cầm sợi dây tơ thắt hình con bướm, nhẹ nhàng kéo một cái, liền mở ra áo váy của nàng, không chút do dự ném qua một bên.
Thái hậu lén mở hai mắt nhìn, trong miệng ừ, m. ừ, m. bởi vì đôi môi bị Hứa Bất Lệnh ngăn chặn, hắn dùng đầu lưỡi liếm lên môi thơm, nhưng miệng của nàng vẫn khép chặt, có lẽ vì còn hơi khẩn trương, hắn lấy hai bàn tay xoa bóp lên cái mông tròn trịu lán mịn, toàn thân Thái hậu run rẩy, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể đang nóng lên.
Đầu lưỡi của hắn tiếp tục thăm dò đôi môi đỏ mọng của Thái hậu, đôi môi anh đào vẫn không phối hợp, tiếp tục đóng chặt lại, lúc này Hứa Bất Lệnh đang nằm ở trên người nàng, hạ thể hơi động, côn thịt cách quần đụng lên gò mu hoa huyệt của nàng, chỉ nghe Thái hậu.
a.
Một tiếng gọi nhỏ, đôi môi không tự chủ được hơi mở ra, cơ hội tốt như thế, Hứa Bất Lệnh làm sao có thể bỏ qua, đầu lưỡi của hắn nhanh chóng chui vào khoang miệng của Thái hậu.
ừ, m.
Thái hậu giật mình, đầu lưỡi của Hứa Bất Lệnh đã nhét vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm láp, trêu chọc lấy đầu lưỡi của nàng, từ từ, Thái hậu nhắm hai mắt lại, cũng buông bỏ tất cả ngại ngùng, dù sao mình cũng đã là nữ nhân của hắn, đầu lưỡi của Thái hậu và lưỡi của Hứa Bất Lệnh quấn giao, hắn mút lấy đầu lưỡi của nàng, Thái hậu dần dần đã có phản ứng, hai tay ôm đầu Hứa Bất Lệnh, bắt đầu dùng sức hút lại đầu lưỡi của hắn.
Bàn tay tìm tòi về phía hoa huyệt, vươn vào chính giữa hai chân, cách cái quần lót lụa mỏng, ngón tay của Hứa Bất Lệnh tiếp tục chui vào trong, chạm đến khe thịt hoa huyệt, hắn cảm giác được từ cửa ngọc môn quan đã hơi thấm ướt dịch nhờn, đang lúc Hứa Bất Lệnh dùng ngón tay kéo quần lót của nàng xuống, thì tay của Thái hậu nắm lấy tay của hắn giữ lại, nàng vẫn còn xấu hổ ngượng ngùng!
Hứa Bất Lệnh hút lấy cái lưỡi của nàng, rút tay cởi đi cái yếm của Thái hậu, khiến hai bầu nhũ hoa của nàng bộc lộ ra, hai đầu núm vú phấn hồng to như đầu ngón trỏ, một tay của hắn chà xát, nắn bóp cực kỳ cao hứng, rất nhanh đầu nhũ hoa săn cứng dựng đứng lên, Hứa Bất Lệnh thích thú, hắn cúi đầu, há miệng ngậm lấy đầu nhũ hoa, còn tay kia thì dùng hai đầu ngón tay văn vê cái còn lại.
Thái hậu bị Hứa Bất Lệnh kích thích làm cho thân thể yêu kiều run rẩy, đôi mắt đẹp khép chặt, trước ngực hẩy lên, cử động như vậy rõ ràng là cổ vũ Hứa Bất Lệnh tiếp tục, nàng cảm giác toàn thân mình nóng rực, dục vọng đạt tới một độ cao mới.
Một tay của Hứa Bất Lệnh chậm rãi chuyển xuống dưới, giờ thì dễ dàng cởi bỏ quần lót của Thái hậu ra rồi, ngón tay của hắn lập tức duỗi vào khe thịt, vạch thảm lông đen mượt ra, sờ lên âm hạch xoa nhẹ, đây là nơi mẩn cảm, nên vừa đụng vào, thì thân thể yêu kiều của đệ nhất mỹ nhân như bị điện giật.
Qua một lúc, thấy thời cơ đã tới, Hứa Bất Lệnh nửa ngồi, tay cầm cự long, kê ngay vào miệng u cốc ngập nước, dưới sự hỗ trợ của dịch nhờn, cây côn thịt thô to thuận lợi đâm vào.
Thái hậu cảm thấy mỗi lần côn thịt tiến vào đều làm cho nàng rung động, một loại cảm giác tràn ngập cằng đầy khó có thể hình dung, thân thể vặn vẹo, cái mông muốn co lại như tránh né, hai tay của Hứa Bất Lệnh lập tức giữ chặt, sau đó hung mãnh đút vào!
Hai mắt Thái hậu đóng chặt, đè nén tiếng rên rỉ, nàng không muốn biểu hiện ra quá dâm đãng, rất sợ hắn xem thường, miệng chỉ phát ra tiếng"ừ, hm.um."trong hơi thở.
ừ, m.uhm.
Hai tay hắn hung hăng xoa nắn hai bầu nhũ hoa của nàng, Thái hậu không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, thân thể trắng noãn uyển chuyển không ngừng lắc lư, khuôn mặt đỏ au xuân tình nồng đậm, thần sắc u oán giống như vừa khổ sở vừa vui sướng.
Qua không biết bao lâu, Thái hậu hoa chân múa tay, âm tinh lại vỡ đê, hắn nhìn Thái hậu thỏa mãn, cũng không khống chế nổi tinh quan của mình, như núi lửa ầm ầm bộc phát, bắn thẳng vào hoa huyệt của mỹ nhân.
Á.a. chết thiếp. rồi.
Một cỗ âm tinh đặc sệt từ trong hoa huyệt mượt mà của nàng trào ra, quy đầu vẫn đỉnh chặt lên cổ tử cung màu mỡ non mềm, hành lang u cốc thì kẹp lấy côn thịt to dài kia.