Chương 234: Tìm y hỏi dược (1)
Hôm sau, ánh bình mình vừa ló rạng, vạn dặm trời quang, mây trắng dập dìu.
Hứa Bất Lệnh từ dưới vách núi Ngọc Phong Sơn leo lên, nhảy tới bên ngoài phòng xá giữa biển trúc, chống eo thở dốc mấy hơi, hồi tưởng lại trường cảnh tối hôm qua, trong mắt nhiều thêm mấy phần đành chịu.
Hôm qua lại là một đêm không ngủ, thái hậu tính tình trinh liệt cường ngạnh, mỗi lần đều nằm yên quy củ, không phản kháng không nghênh hợp, ngay cả rên lên một tiếng đều không nguyện, còn cố ý bày ra bộ dạng"rất phản cảm, làm cho có lệ", chỉ khi nào ngất ngây mới chịu bắt đầu phối hợp.
Thái hậu bảo bảo trong trạng thái ngây ngất rất điên cuồng, bảo làm cái gì liền làm cái đó, đôi khi còn khe khẽ nhắm mắt hưởng thụ, hắn cố ý nửa đường phanh xe, thái hậu liền sẽ cắn ngón tay len lén liếc hắn, u oán thầm thì.
Sao thế?. Mệt rồi à?
Sau đó liền xột xoạt lật người dậy, hiểu ý bò lên người hắn tự mình lắc lư nhún nhảy.
Nhưng những điều này, đợi khi thanh tỉnh thái hậu liền mạnh miệng không thừa nhận, còn ra vẻ nghiêm túc lầu bầu.
Ta là vì cứu ngươi, sau này ngươi còn cố ý làm loạn, đừng trách bản cung không khách khí.
Nói ngược nói xuôi đều là đẩy hết trách nhiệm lên đầu hắn, còn hoài nghi hắn dùng yêu thuật giang hồ mê hoặc nàng.
Đối với điều này, Hứa Bất Lệnh tự nhiên không thể biện hộ, nam nhân mà, kiểu gì cũng phải chịu chút ủy khuất, quen rồi là được.Vất vả một đêm, trên thẻ gỗ lim trước mặt thái hậu đã được khắc thêm.
Chính chính chính.
Tiến độ không phải rất nhanh, nửa đêm tối qua, Hứa Bất Lệnh không chỉ mỗi tập trung giải độc, còn ôm thái hậu tâm sự, đọc thi từ, kể chuyện cười.
Thái hậu vốn chỉ muốn gom cho đủ một trăm lần, rất bài xích hành vi tăng tiến cảm tình kiểu này, nhưng thực sự quá mệt không buồn động đậy, hết cách đành phải từ từ nhắm mắt giả bộ không nghe, thực tế có nghe được hay không, Hứa Bất Lệnh không quá rõ ràng, chỉ biết sau cùng thái hậu gối lên cánh tay hắn ngủ thiếp đi ngon lành.Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nhẹ, quay đầu liếc nhìn tránh nóng sơn trang một cái, sau đó về lại trong phòng xá ngủ bù.
.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, trong rừng trúc rộng lớn chỉ có mỗi gió mát thổi nhẹ.
Xế chiều, Hứa Bất Lệnh chính đang say giấc, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, giọng lão Tiêu vang lên ngoài phòng xá, Tiểu vương gia!
Hứa Bất Lệnh mở mắt, đứng dậy mở cửa đi ra.
Lão Tiêu chống quải trượng đứng nơi lối vào, trên mặt mang theo mấy phần hỉ sắc, cười ha hả nói.
Tiểu vương gia, Thập Vũ Khôi đã đi ra một người, ngươi đoán là ai?Đối với chuyện giang hồ, Hứa Bất Lệnh khá là hứng thú, lấy nước sạch rửa mặt vệ sinh một phen, sau đó ngồi xuống xe lăn nói.
Hẳn là Đường Giao. Đường gia một mực lấy lòng triều đình, hiện nay được xưng đứng đầu trong kiếm học tứ đại gia, lại không nhân vật đủ sức giữ thể diện, nếu triều đình đã phong Thập Vũ Khôi, chắc hẳn sẽ lưu cho hắn một vị trí.
Lão Tiêu ngồi xuống bên cạnh, lắc đầu đáp.
Trên giang hồ, võ nghệ Đường Giao tuy có chút tên tuổi, nhưng để uẩn U Châu Đường gia quá cạn, Đường Giao lại không làm ra được đại sự gì, người giang hồ về cơ bản đều không nhận hắn. Triều đình muốn bưng Đường Giao cũng sẽ không nhường ra danh ngạch đầu tiên cho Đường gia, theo ta thấy đoán chừng đến vị trí trung gian mới sẽ len lén nhét vào.Hứa Bất Lệnh suy xét khoảnh khắc, khẽ gật đầu tán đồng.
Cũng đúng. Vậy là ai?
Lão Tiêu cười hắc hắc, vuốt ve quải trượng, mô phỏng lại một lượt giọng điệu của thuyết thư tiên sinh Long Ngâm Các, sau đó nói tiếp.
Cái tên Chúc Lục này nhất định là di cô Chúc Trù Sơn thất lạc ở bên ngoài, tuy thân thế mang tội, bị triều đình truy nã, nhưng bản lĩnh lại là thật. Triều đình cũng tính nghĩa khí, nói cho liền cho, chẳng biết Chúc Lục có thể vào kinh nhận kim biển hay không.Hứa Bất Lệnh nhíu mày nói.
Chắc chắn là không, thế chẳng phải tự chui đầu vào lưới. Chúc Lục. Cha Tiểu Mãn Chi cũng tên Chúc Lục, nghe Đại Bạch. Khục. nghe sư phụ nói thì cũng biết Chúc gia kiếm. Lúc triều đình diệt cả nhà Chúc gia, Chúc Mãn Chi không đến sáu tuổi, làm nông với cha mẹ ở khu vực Phần Hà, xác thực có khả năng trốn qua một kiếp, đoán chừng chính là cha của Mãn Chi.
Lão Tiêu hồi tưởng một phen.
Năm đó giết Chúc Trù Sơn, triều đình dùng ra khí lực rất lớn, theo như Giả Dịch nói, Tỏa Long Cổ cũng được dùng vào lúc này, chẳng qua trước mắt xem ra, lời Giả Dịch nói trước kia cũng có kỳ quặc. Năm đó vây quét Chúc gia, bên ngoài là Trương Tường dẫn đội, Trương Tường tất rõ ràng chuyện khi ấy, với thân thủ hiện tại của tiểu vương gia, liệu có thể đi tra Trương Tường một phen?Hứa Bất Lệnh bình thản cười nói.
Có thể.
Lão Tiêu cũng nhếch môi cười, đứng dậy nói.
Vậy thì được, ta trước đi thăm dò cửa lối, qua mấy ngày tiểu vương gia đi gặp Trương Tường, hỏi dò tình hình cụ thể lúc áp chế Chúc Trù Sơn.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu.