Thế Tử Hung Mãnh

Chương 237: Vọng cha thành long

Chương 237: Vọng cha thành long




.

Trong gian phòng không lớn, Hứa Bất Lệnh đứng ở trước bàn thu dọn đồ đạc dạ hành.

Chúc Mãn Chi lấy chăn bọc quanh mình, nhân cơ hội này khoái tốc vơ lấy váy áo nơi đầu giường mặc vào, thả chân xuống đạp lên giày, cột tóc lại, gần như chỉ trong nháy mắt đã thu thập xong, còn soi gương đồng một cái.

Xác định hết thảy như thường, Chúc Mãn Chi mới có chút thấp thỏm đi đến trước mặt, đánh giá y phục dạ hành trong tay Hứa Bất Lệnh.

Hứa công tử tính đi công chuyện?

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, tập trung chỉnh lý đồ đạc.

Chúc Mãn Chi liếc nhìn bức họa và kiếm đặt bên cạnh, phát hiện Hứa Bất Lệnh căn bản không chú ý tới, nghĩ nghĩ liền nói.

Có cần ta hỗ trợ không?

Hứa Bất Lệnh nhíu mày.

Công phu ngươi kém như vậy, lại không cơ trí, có thể giúp được gì?Lời này chỉ thẳng trọng tâm, không cãi được.

Chúc Mãn Chi chậm rãi đi tới cạnh kiếm đài và bức họa, cầm lên kiếm sắt, chớp chớp mắt nói, Hứa công tử, ngươi đoán xem ta là cháu gái ai?

Ai?Chúc Mãn Chi giơ kiếm, bày ra bộ dáng như của Ninh Thanh Dạ, rất là tùy ý nói.

Ừm. Mấy ngày trước trên đường ngẫu nhiên nghe được tin tức về cha ta, thì ra, gia gia ta là Chúc Trù Sơn, chính là lão kiếm thánh U Châu Chúc gia, Hứa công tử chắc từng nghe nói qua chứ?Hứa Bất Lệnh cởi ngoại bào ra, mặc lên y phục dạ hành, thuận miệng nói.

Nghe qua. .

Thần tình Chúc Mãn Chi từ từ cứng lại, có chút kỳ quái nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, Ừm. Mấy ngày trước cha ta tới Đông Hải Lục gia, chính là nhà ông ngoại của Hứa công tử, tuyên xưng cầm về danh hiệu Kiếm Thành, thành là một trong Thập Vũ Khôi Đại Nguyệt, tân Kiếm Thánh đương đại.

À.Hứa Bất Lệnh dán lên mặt nạ da người như đắp mặt nạ dưỡng da, dùng tay khẽ xoa vuốt khắp mặt.

. ? !Chúc Mãn Chi cầm kiếm đứng ngây ra đó, sửng sốt mất một lúc, có chút gấp gáp nói.

Hứa công tử, là kiếm thánh, là người dùng kiếm lợi hại nhất trong toàn Đại Nguyệt, đó là cha ta!

Hứa Bất Lệnh làm ra bộ dáng chẳng hề để ý.

Sau đó thì sao?

Sau đó thì. hết rồi.

Chúc Mãn Chi lập tức không giấu được ủy khuất, trong mắt hiện rõ vẻ thất lạc.

Từ sau khi gặp phải Hứa Bất Lệnh, Chúc Mãn Chi liền có cảm giác xa không thể chạm, rốt cuộc người ta là phiên vương thế tử, võ nghệ thông thần, phương hoa tuyệt đại, biết làm thi từ, nàng có nằm mơ cũng không cách nào tưởng tượng được mình thành cùng một loại người như Hứa Bất Lệnh, thậm chí làm hộ vệ đều có chút miễn cưỡng, đoán chừng chỉ có thể làm chân chạy dắt ngựa mà thôi.

Nhưng trong thâm tâm nàng lại thật coi Hứa Bất Lệnh là bạn tốt.

Gần hơn một năm qua mải miết tìm kiếm tung tích cha mẹ, nhưng thật đến khi nghe được tên phụ thân bên ngoài Long Ngâm Các, cảm giác vui sướng, kích động, ủy khuất. mà nàng từng không biết bao lần nghĩ tới lại không thấy xuất hiện, ngược lại chẳng biết tại sao trong đầu lại bật ra một ý niệm, Lần này Hứa công tử chắc sẽ kinh ngạc lắm, không ngờ ta còn lợi hại hơn Tiểu Ninh, sư phụ là một trong Tuyên Hòa Bát Khôi đã tính là gì, cha ta chính là đương đại Kiếm Thánh thêm cả Vũ Khôi, lợi hại hơn nhiều.

Ừm. Vọng cha thành long!

Chúc Mãn Chi không biết tại sao trong đầu mình lại toát ra suy nghĩ cổ quái như vậy, nhưng ý niệm người nhà trùng phùng mà bấy lâu ngày đêm mong đợi lại nhạt đi nhiều, biết người nhà bình an liền an tâm. Nghe được tin tức xác thực, phản ứng đầu tiên không phải đi tìm phụ thân, mà là bách không kịp đợi muốn đi tìm Hứa Bất Lệnh, nói cho hắn biết tin tức quan trọng này, sau đó nghe một câu.

Oa. Chúc cô nương lợi hại thế cơ à.

Hệt như trước đây hắn biết sư phụ Tiểu Ninh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vậy.

Mấy ngày này ở trong nhà, điều nghĩ tới không phải làm sao đi tìm phụ thân, mà là gặp lại Hứa Bất Lệnh thì nên báo tin thế nào đây. Cứ thế cả ngày lăn lộn trên giường, lúc nằm mơ trong đầu đều là sau khi Hứa Bất Lệnh biết rồi, chắc sẽ xem trọng nàng hơn.

Nhưng mà. Vừa nãy hình như chẳng có phản ứng gì đáng kể cả.

Cũng đúng. Đường đường phiên vương thế tử, làm sao để một tên giang hồ võ phu vào trong mắt, nhân vật như thế, trong phủ có cả đống.

Chúc Mãn Chi cúi đầu, hậm hực thả kiếm xuống, bĩu môi không nói.

Hứa Bất Lệnh đắp xong mặt nạ, cất bước đi đến trước mặt nàng, cúi đầu đánh giá một phen, khẽ cười nói.

Oa. Chúc cô nương lợi hại thế cơ à!

Chúc Mãn Chi rầu rĩ không vui, thoáng do dự một lúc, cúi đầu nhìn xuống mũi giày nhỏ giọng thầm thì.

Hừ. chẳng có chút thành ý nào cả, công tử rõ ràng không hề kích động.

Hứa Bất Lệnh đưa tay nhéo lên mặt nàng một cái.

Ta kích động cái gì mới được? Vốn dĩ ngươi không nơi nương tựa, ta mới thuận tay quẹo ngươi đi về Túc Châu, giờ cha ngươi lợi hại như vậy, ta muốn quẹo ngươi về nhà còn phải đánh chào hỏi với cha ngươi, đau đầu còn không kịp nữa là.

Chúc Mãn Chi sững sờ, ngây người suy xét một lúc mới nhấp hé môi nói.

Hứa công tử, ngươi quẹo ta về nhà làm gì?

Làm môn khách, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ngươi đã đáp ứng cùng ta đi về, chẳng lẽ có phụ thân lợi hại rồi liền muốn ngồi đất thét giá? Ta không chịu đâu.

Chúc Mãn Chi à một tiếng, hơi chút suy nghĩ rồi nói.

Người giang hồ lời hứa đáng giá ngàn vàng. Ta xuất thân danh môn giang hồ, là truyền nhân duy nhất của Chúc gia kiếm, tuyệt đối sẽ không lật lọng.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nhẹ, nghĩ nghĩ rồi nói.

Tìm được cha mẹ là tốt rồi, sau này đừng nghĩ mấy chuyện lung tung rối loạn, cảm thấy mình không bằng người. Ở trong mắt ta, dù Chúc cô nương không có những hư danh kia, thì cũng không kém bất kì ai.

Thật ư.

Mặt Chúc Mãn Chi đỏ lên, có vẻ không tin, mím môi nói.

Hứa công tử, ta. Ta cảm thấy cái gì cũng không bằng Tiểu Ninh, ngươi thấy ta có điểm nào không kém nàng?

.

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, ánh mắt dời xuống.

Chúc Mãn Chi cũng thuận theo ánh mắt nhìn xuống, sắc mặt tức thì đỏ lên, có chút thẹn ngượng nói.

Hứa công tử, ngươi. Ngươi đáng ghét.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nhẹ, xoay người tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.

Chúc Mãn Chi e thẹn đứng bên, ánh mắt chuyển qua Hứa Bất Lệnh và mặt nạ da người như giấy dán kia, do dự một chút, cuối cùng nhịn không được, nín cười nói.

Hứa công tử.

Ừm?

Ngươi xấu thật đấy! Hì hì.

.

Hứa Bất Lệnh đen mặt lại, đưa tay vỗ nhẹ lên mông Chúc Mãn Chi đang cười trộm.

Chắc ngươi biết Chúc gia kiếm đúng không, tùy tiện múa hai chiêu ta xem xem.

Chúc Mãn Chi vội tránh ra, lúng túng nói.

Cha ta có dạy qua kiếm thuật, nhưng mà ta chỉ học được một chiêu, những chiêu khác đều không biết, còn dùng không thuận tay bằng đao pháp trong nha môn.

Không sao, có cái bộ dáng là được rồi.

Ài.

Chúc Mãn Chi nghĩ nghĩ, dù sao cũng thân quen với Hứa Bất Lệnh, không có gì phải nhăn nhó, rút ra kiếm sắt, vung lên kiếm pháp rùa đen.

Hô hô ha ha.

Mũi kiếm múa loạn, đã lâu Chúc Mãn Chi chưa dùng qua kiếm, trừ một chiêu bảo mệnh kia là bị côn bổng bức học được, đại bộ phận còn lại đều là chém loạn. Trước khoan nói võ nghệ như thế nào, riêng lực uy hiếp lại tuyệt đối đầy đủ.

Hứa Bất Lệnh ngồi trên ghế quan sát, vốn còn muốn xem xem Chúc gia kiếm là dạng gì, nhưng hai kiếm bổ xuống, liền ho nhẹ một tiếng, đứng lên cách xa chút, đề phòng Chúc Mãn Chi sơ ý chém luôn cả mình.
.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất