Chương 239: Tiệc đầy tháng (2)
Trương Đình Báo xuất thân nghèo hèn, tuy tuổi mới tròn hai mươi, lại đã sớm lấy vợ sinh con, tháng trước sinh một đứa con trai, cũng tính là cháu của Trương Tườngr, hôm nay vừa đầy tháng, Trương Tường đặc ý mở tiệc trong nhà, làm không lớn, chỉ mời chút ít lão hữu.
Mưa to không ảnh hưởng đến bầu không khí tromng phủ, nha hoàn gia đinh tới lui không dứt, xen lẫn với đó là tiếng trò chuyện khe khẽ.
Công tác bảo hộ cho phủ đệ Trương Tường tự nhiên khôngy cần phải nói, thường niên có đội bốn mười hai tên Lang Vệ doanh chữ Thiên tuần tra xung quanh, Ninh Thanh Dạ đều từng ăn qua lỗ lớn, người giang hồ bình thường muốn tiếp cận càng là xa vọng.
Trong phòng khách, đèn đuốc sáng trưng, tân khách yên vị trên mấy chiếc ghế bành, đồng liêu trong Bí Vệ có bốn người, gồm Võ Đang Trần Đạo Bình, thái phi Cửu Tiết nương nương, Thiên Nhận Môn Tư Đồ Nhạc Minh, Long Hổ Sơn Trương Bất Tà, còn lại là mấy vị thủ lĩnh Tập Trinh Ty, mặc dù chỉ ngồi hơn mười người, nhưng phân lượng tuyệt đối có thể dọa cho khách giang hồ mềm chân.
Khí sắc Trương Tường rất không sai, trước sau như một kiệm lời ít nói, ngồi ở chủ vị uống trà, nghe khách nhân tán chuyện phiếm.
Có thể tới phủ Trương Tường làm khách, không một ngoại lệ đều là thế lực giang hồ gửi thân triều đình, mười năm trước chưa từng phải nhận tai ương từ Thiết Ưng Liệp Lộc. Đều là khách giang hồ, chủ đề nói tới tự nhiên cũng là chuyện giang hồ, lúc này Long Hổ Sơn Trương Bất Tà đang nhắc đến chuyện Vũ Khôi mấy ngày trước.
. Lục Bách Minh tâm kết chưa giải, mười năm nay diện bích chưa từng so chiêu với người, thua không có gì lạ, nếu vẫn luôn đi lại trên giang hồ, lấy để uẩn của Lục gia kiếm, thắng bại thế nào còn chưa biết.
Trương Bất Tà là người Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, huynh trưởng hắn tên Trương Bất Chính, cùng với Võ Đang Trần Đạo Tử được xưng"Đạo Môn Song Sát", là nhân tuyển có thể tiến vào Thập Vũ Khôi, riêng hắn tuy kém một bậc, nhưng cũng là cao thủ dùng kiếm trên giang hồ, đánh giá như thế cũng là cách nghĩ của đa số người tại trường.
Đang lúc trò chuyện, Lưu Vân Lâm và Đường Cửu tiến vào phòng khách, ngồi xuống ở mặt sau, bởi vì địa vị nên đều không cắm lời, Trương Tường cũng chỉ khẽ mỉm cười gật đầu.
Võ Đang Trần Đạo Tử là cao thủ dùng kiếm, ngồi ở bên cạnh Trương Bất Tà, cười lên đáp lời, Dưới thịnh danh không có hư sĩ, thanh danh Lục Bách Minh còn đó, dù mười năm không động vào kiếm, cũng không khả năng liên tục xuất ra ba mươi sáu kiếm, lại kiếm kiếm không trúng, kỳ thật chỉ cần một kiếm không trúng, thắng bại thế nào trong lòng đã nắm chắc, bần đạo cảm thấy là Lục Bách Minh cố ý thua, có ý dạy ba mươi sáu kiếm Lục gia cho Chúc Lục.
Cách nghĩ này khiến người cảm thấy khá là mới mẻ, chẳng qua tử tế nghĩ lại, tựa hồ không phải không có khả năng.
Cửu Tiết nương nương xuất thân hiệp khách giang hồ, kiến thức so ra khẳng định không bằng được các đại hào môn võ lâm. Chẳng qua thân phận thái phi đặt ở kia, địa vị cũng là cao nhất, dù đã làm một đời phi tử, lại vẫn không sửa được bệnh của người giang hồ, lúc này mới xen lời nói.
Ba mươi sáu kiếm Lục gia chính là bản lĩnh giữ nhà của Đông Hải Lục thị, Lục Bách Minh toàn lực thi triển, dù đánh không lại, ba mươi sáu kiếm ra hết, không lý nào lại bị một chiêu phản chế, Chúc Lục cũng không thể liên tục tránh ba mươi sáu kiếm. Cách nghĩ của Trần đạo trưởng, quả thật có chút đạo lý.Tư Đồ Nhạc Minh trầm tư một lúc rồi nói.
Cái này cũng tương tự như hai mươi tám đạo liên hoàn đao của gia huynh vậy, đều chặt tới đao thứ hai mươi tám mà còn không đụng tới người, vậy thì không cần đối phương xuất kiếm, trực tiếp nhận thua là được rồi, đoán chừng thật đúng là Lục Bách Minh cố ý dạy kiếm, nhường ra vị trí Kiếm Thánh.
Đường Cửu nghe được lời này, thân làm một trong kiếm học tứ đại gia, trong lòng tự nhiên có chút gấp gáp, nhẹ giọng mở miệng xen lời.
Các vị tiền bối, Đông Hải Lục thị và Chúc gia tranh phong trăm năm, sao lại mang tuyệt học gia truyền ra dạy cho hậu nhân Chúc gia?Nghe vậy, không ít người tại trường lắc đầu cười nhẹ, không tiếp lời, trong lòng lại biết rõ. năm đó triều đình Thiết Ưng Liệp Lộc, nếu không phải Túc Vương lưu thủ, Đông Hải Lục gia sớm đã bước theo gót Chúc gia. Mặc dù Lục gia bảo toàn tính mạng gia tộc, lão gia chủ lại chết dưới gót sắt Tây Lương thiết kỵ. Người giang hồ chú trọng nợ máu trả bằng máu, thù này Lục gia chắc chắn sẽ không tính trên đầu Túc Vương, mà Trương Tường tuy được xưng là"Vạn Nhân Đồ", nhưng nói trắng ra cũng chỉ là đứa côn đồ, hoàng đế nói cái gì liền làm cái đó, thật muốn báo thù, nhất định sẽ tìm đến vị kia trong hoàng thành.
Mà cũng như hết thảy người giang hồ vào kinh báo thù khác, chạy tới giết Trương Tường rất nhiều, lại có rất ít người dám đi giết hoàng đế, Đông Hải Lục gia cũng tương tự. Lục Bách Minh không cách nào đòi công đạo từ chỗ hoàng đế, thuận nước đẩy thuyền đưa tặng nhân tình cho Chúc Lục cũng là điều hợp tình hợp lý.
Cửu Tiết nương nương hơi chút suy nghĩ, mở miệng nói.
Chúc Lục được thị tỉnh đồn thổi rất thần kỳ, nói cái gì mà"Kiếm khách đội mũ rộng vành, trong tay cầm kiếm sắt tầm thường, lấy đầu bảy vị anh hào mặt đông làm dẫn. Đông Hải thập nhị môn thối lui ra xa trăm bước mới dám ngừng lại quan sát. Kiếm như giao long xuất hải, thiên kiêu nhập thế". vân vân, nói cứ như là thần tiên vậy, cũng không biết thật tình thế nào.Tư Đồ Nhạc Minh ha ha bật cười.
Tiên sinh thuyết thư chốn thị tỉnh đều thích nói mò, tháng trước tranh đấu Thanh Khôi ở Thái Cực Điện, có người còn nói"Sóc đâm ra phong vân biến sắc, cửu long triều bái", trên thực tế ngày đó chỉ là trời giáng mưa rào, Hứa thế tử và đứa nhóc họ Tả kia đánh nhau trên nóc điện, bị xối cho ướt sũng như chuột lột mà thôi.
Ha ha ha.
Chúng nhân đều gật đầu cười nhẹ, đối với điều này, mấy người bọn hắn sớm có nghe thấy.Khi đang nói chuyện, một tiếng kinh lôi đột nhiên vang lên.
Sét đánh.
Lôi quang vạch phá chân trời, roi sọi Trường An nguy nga sáng như ban ngày.
Vốn đang mưa rào, ai cũng không để ý, chỉ tạm thời ngừng lời, nhưng ngay lập tức ánh mắt chợt bỗng co rụt lại.Chỉ thấy dưới lôi quang, trong phòng khách nhiều thêm một đạo bóng đen dài ngoằng, ấn lên chính giữa phòng, bóng mũi kiếm vừa khéo rơi lên cổ họng Trương Tường.
Chúng nhân đồng loạt nghiêng đầu, chỉ thấy một kiếm khách đội mũ rộng vành, mũi kiếm dài ba thước chỉ xéo mặt đất, yên ắng đứng ở trước cửa, nước mưa tí tách thuận theo lưỡi kiếm rơi xuống nền gạch, phát ra tiếng vang"cạch cạch"khe khẽ.