Chương 240: Đêm mưa đeo đao không mang theo dù
Mưa rào tí tách.
Lôi quang một đạo tiếp một đạo xẹt qua thiên không, Trường An Thành nguy nga sáng tối chập chờn, trọn cả thế giới phảng phất chỉ còn lại tiếng mưa gió và hai đạo thân ảnh đi ở trên đường.
Đường phố lát đá xanh tích ứ nước mưa sâu hai thước, người đi ở phía trước khoác áo tơi, đầu đội mũ rộng vành, kiếm sắt không vỏ siết chặt trong tay, nước mưa hợp thành dòng thuận theo mũi kiếm trượt xuống mặt đất, bọt nước chưa tóe lên liền bị mưa to ép xuống.
Cộc cộc.
Tiếng bước chân vang lên khe khẽ trong mưa gió, bé không thể nghe, hạt mưa to như hạt đậu kích đánh trên nón mũ, phát ra tiếng vang lộp bộp.
Cô nương theo ở phía sau vóc người không cao, cũng đội mũ rộng vành che kín mặt, bị nước mưa trút xuống như đè thấp một đoạn, đi theo sau lưng nam tử, gắt gao lôi kéo áo tơi ngăn nước mưa hắt vào, nhỏ giọng nói.
Hứa công tử, chúng ta đây là đang đi đâu?
Giang hồ.
Hứa Bất Lệnh xách kiếm, không nhanh không chậm bước tới, bình thản đáp một câu.
Chúc Mãn Chi có chút nghi hoặc, nghĩ nghĩ, lại vươn tay sờ sờ tay Hứa Bất Lệnh phía dưới áo tơi. Có phát sốt đâu. Không lẽ mưa quá lớn, đầu óc vào nước.
.
Hứa Bất Lệnh nghẹn lời, quay đầu đi nói.
Ta đi ra làm việc, ngươi cùng theo làm gì?Chúc Mãn Chi cười hì hì, cứ thế ép sát không rời.
Đã bảo cùng nhau xông pha giang hồ, ta. Ta chạy trốn rất lợi hại, đợi chút nữa công tử làm việc, ta đứng ở xa xa quan sát, thấy tình thế không ổn liền chạy.
Nếu ta bị bao vây, đánh không lại thì làm thế nào?
Ta cầm theo pháo hiệu truyền tin, thấy tình thế không ổn liền đốt pháo hiệu, tặc nhân bình thường liền bị hù chạy.Hứa Bất Lệnh ngừng bước, đưa tay lách vào trong ngực Chúc Mãn Chi sờ sờ.
A.
Chúc Mãn Chi vội né tránh, hai tay vòng ra ôm lấy bả vai, cả người quay tới quay lui nói.
Tay ướt, lạnh lắm.Hứa Bất Lệnh sờ soạng một phen trên thân thể ấm áp kia, lấy ra pháo hiệu giấu ở trên eo vứt sang một bên, nhẹ giọng nói.
Ta đi gây sự với Trương đại nhân nhà các ngươi, ngươi đốt pháo hiệu gọi Lang Vệ tới, ta không chết cũng phải chết.
Hả?
Chúc Mãn Chi sửng sốt, nghi hoặc hỏi, Tìm Trương đại nhân làm gì? Hắn chọc giận ngươi?
Hứa Bất Lệnh lắc đầu.
Lão kiếm thánh Chúc Trù Sơn chết bởi hợp vây của cao thủ Lang Vệ, ta giúp ngươi đánh Trương Tường một trận cho hả giận.
?Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, tử tế ngẫm nghĩ rồi nói.
Thì ra công tử làm thế là vì ta. Thật ra. Thật ra không cần, trước giờ ta chưa từng đi qua U Châu, chuyện trước kia chỉ như nghe chuyện xưa thôi. Hơn nữa Trương đại nhân cũng oan, Lang Vệ nghe lệnh làm việc, ta thân là Lang Vệ, tự nhiên hiểu rõ nhất, triều đình muốn chúng ta giết người, những giang hồ tặc tử kia không dám đi tìm triều đình gây sự, ai nấy đều hận thấu xương Lang Vệ chúng ta.
Hứa Bất Lệnh tự nhiên hiểu được đạo lý trong đó, nhẹ giọng nói tiếp.
Cho nên chỉ đánh một trận hả giận thôi. Mười năm trước lão Kiếm Thánh khả năng chết vì Tỏa Long Cổ, ta muốn đi hỏi rõ tình hình đương thời, thuận tay mà thôi.Chúc Mãn Chi chợt hiểu, gật gật đầu nói.
Vậy công tử giúp ta trút giận, thuận tiện hỏi tin tức, hay là hỏi tin tức, nhân tiện giúp ta trút giận?
Hứa Bất Lệnh khẽ cười hờ hững.
Ngươi đoán xem?
Chúc Mãn Chi khịt khịt mũi, chạm nhẹ lên vai Hứa Bất Lệnh.
Như nhau cả. Hôm nay hình như là tiệc đầy tháng của cháu trai Trương đại nhân, trong phủ chắc chắn có cao thủ, công tử cẩn thận chút.
Hứa Bất Lệnh sớm đã biết tin này từ chỗ lão Tiêu, chẳng qua tình hình cụ thể thế nào thì không quá rõ ràng, lập tức hỏi.
Có bao nhiêu người, cao thủ cỡ nào?
Chúc Mãn Chi nghĩ nghĩ rồi đáp.
Trương đại nhân bình thường kiệm lời ít nói, bằng hữu không nhiều, hẳn là mấy người trong nha môn.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, không hỏi gì thêm.
Hai người đi đến phụ cận phủ đệ Trương Tường, Hứa Bất Lệnh khẽ huýt sáo một tiếng.
Bên đường, lão Thất đi ra từ trong bóng tối, đưa tay ném ra một vật cho Hứa Bất Lệnh, sau đó đứng ở bên cạnh chờ phân phó.
Chúc Mãn Chi thấy phụ cận đột nhiên đi ra một hơi, không khỏi cả kinh, vội vàng tách xa Hứa Bất Lệnh chút.
Bảo hộ Mãn Chi.
Vâng!
Lão Thất khẽ gật đầu, đi tới bên cạnh Chúc Mãn Chi.
Hứa Bất Lệnh giơ tay lên, ra hiệu hai người bọn họ cách xa chút, từ trong ngực lấy ra dược hoàn có thể kích thích đầu lưỡi cổ họng, khiến cho tiếng nói chuyện trở nên khàn khàn, ngậm đi vào, sau đó bước đến ngõ hẻm bên ngoài phủ đệ Trương Tường.
Mưa to như trút, trong hẻm vắng trống trải không người, chỉ có cửa lớn phía xa treo lên hai chiếc đèn lồng đong đưa theo gió, cơ hồ thấy không rõ mặt đường lát đá.
Hứa Bất Lệnh nhắm mắt lại, hai tai khẽ nhúc nhích tập trung lắng nghe trong mưa gió, sau đó mở mắt ra, từ trong tay áo trượt ra một chuỗi đồng tiền, cất bước đi vào hẻm nhỏ.
Chúc Mãn Chi theo ở phía sau, thân làm Lang Vệ, nàng tự nhiên biết được bên ngoài phủ đệ Trương Tường có bao nhiêu tai mắt, không khỏi có chút gấp gáp, lại không dám mở miệng nhắc nhở, vốn định nói một tiếng với lão Thất, chợt nghe đằng xa có tiếng xé gió khẽ vang lên.
Táp.
Đồng tiền vạch phá màn mưa, kích xạ tới hai bên mái hiên trong hẻm, chỗ tối tăm trên nóc nhà.
Hẻm nhỏ vốn dĩ không người, đột nhiên truyền đến tiếng"bịch"như thể có người ngã xuống đất, mấy bóng đen từ trên mái hiên cắm đầu xuống, lưỡi đao rời tay lóe lên hàn mang dưới ánh chớp, rơi trên đất phát ra tiếng giòn vang, lại bị tiếng mưa che lấp.
Ào ào ào.
Mười hai đồng tiền nhẹ nhàng trượt ra, bấm tay búng nhẹ, cơ hồ bắn ra cùng một lúc.
Tùy theo mười hai tiếng ngã nhào, hẻm nhỏ lần nữa an tĩnh lại, chỉ là trên đất nhiều thêm một ít Lang Vệ nằm ngổn ngang.
Chúc Mãn Chi há hốc mồm, như thấy được thần tiên, ngây dại đương trường, nửa ngày mà vẫn không hồi thần lại được.
Trong mắt lão Thất lại mang theo mấy phần ngạo ý, còn có tâm tư mở miệng trêu đùa.
Tiểu vương gia mười sáu tuổi đã lấy một ngăn ngàn, giờ đã mười chín, chí ít cũng có thể một chặn bốn trăm, thế này đã tính là gì.
Nhưng mà. Nhưng mà Tỏa Long Cổ.
Lão Thất không đáp, Chúc Mãn Chi đành phải lần nữa dời ánh mắt vào trong hẻm nhỏ.
Quản gia và gia đinh đón khách ngoài phủ đệ, nghe thấy tiếng vang, chính đang híp mắt đánh giá hẻm nhỏ đen ngòm, mấy đồng tiền đột nhiên bay tới, cứ thế hai mắt tối sầm hôn mê ngất đi.
Hứa Bất Lệnh xách kiếm chậm rãi đi đến cửa chính, điềm nhiên tiến vào trong phủ.
Gia quyến Trương Tường đa phần đều ở hậu trạch, Trương Đình Báo thì ở trong phủ sát vách, người ở ngoại trạch không nhiều, mấy tên nha hoàn gia đinh bưng trà rót nước đều bị đánh gục, không một ngoại lệ.
Hứa Bất Lệnh án theo bố cục trú trạch, đi tới bên ngoài phòng khách Trương phủ, biết bên trong có khách, lại cũng không để ý quá nhiều, cứ vậy trực tiếp tiến thẳng khách sảnh đèn đuốc sáng trưng, giương mắt nhìn lại.
Trương Tường, Tư Đồ Nhạc Minh, Trần Đạo Bình, Cửu Tiết nương nương, Trương Bất Tà, Đường Cửu.
!
Hứa Bất Lệnh khẽ híp mắt, đứng ở lối vào.
Đi về phải xé bức"Đông Cung Ngọc Thụ Đồ"của lão Tiêu mới được, thăm dò tin tức kiểu mẹ gì thế không biết.
Chúc Mãn Chi và lão Thất lén lút theo ở phía sau, sấp mình trên nóc nhà một gian cao ốc, ló đầu ra, nhìn thấy trường cảnh trong phòng khách, cả hai đều không khỏi bất giác hít sâu một hơi khí lạnh.
Hay là. Hay là chúng ta chạy trước. Hứa công tử chạy nhanh lắm.
Xuỵt.