Thế Tử Hung Mãnh

Chương 243: Sơn phong vũ khiếu thanh phong

Chương 243: Sơn phong vũ khiếu thanh phong




Sét đánh.

Lôi điện xẹt qua đêm mưa, Trường An Thành gió êm sóng lặng, không ai chú ý tới huyên náo trong tòa phủ đệ nho nhỏ ở Sùng Nhân Phường.

Hạt mưa lốp bốp kích đánh trên mảnh ngói, lão Thất chăm chú quan sát tình hình xung quanh. Tất cả người ngồi trong phòng khách đều là cao thủ giang hồ hoặc hộ vệ cho hoàng đế, tự nhiên không cần tới hộ vệ, những nơi khác trong phủ cũng rất an tĩnh.

Chúc Mãn Chi khoác áo tơi nép mình trên nóc nhà, nửa đầu ló ra, miệng há hốc nhìn vào phòng khách phía đối diện màn mưa, tròng mắt không nháy lấy một lần.

Trong mưa gió, phòng khách càng thêm phần an tĩnh.

Hơn mười người đứng đó, gắt gao nhìn chằm chằm khách áo tơi đứng ở chính giữa khách sảnh, ánh nến thỉnh thoảng đong đưa theo gió, kéo ra bóng dài im lìm trên đất, không khí đè nén đến mức ngạt thở.

Chỉ bằng các ngươi?

Trường kiếm trong tay Hứa Bất Lệnh chỉ xéo mặt đất, hai mắt dưới mũ rộng vành lành lạnh quét nhìn đám người xung quanh.

Ánh mắt Trương Tường âm trầm, mang theo mấy phần phẫn nộ.

Giang hồ là giang hồ, triều đình là triều đình.Đường đường Trường An, dưới chân thiên tử, nghịch tặc bị triều đình truy nã, nào có quản đến không thể lấy nhiều khi ít?

Bắt lại!

Một tiếng quát khẽ vang lên trong phòng khách.Lưu Vân Lâm và mấy tên thủ lĩnh Lang Vệ lập tức lấp kín đường lui, tuy tới dự tiệc không mang theo binh khí, nhưng nhiều cao thủ như vậy, tay không tấc sắt cũng không thể khinh thường.

Trần Đạo Bình và Trương Bất Tà là hai người có võ nghệ tốt nhất tại trường, trái phải tách ra vút tới, bàn tay như diều hâu vồ thỏ đồng thời chụp tới Hứa Bất Lệnh.

Trương Tường giơ tay rút ra Nhạn Linh Đao từ đao giá trong đại đường phòng khách,"Choang", sau tiếng giòn vang, một đạo hàn quang bổ đến chính giữa khách sảnh.Tay áo Cửu Tiết nương nương xòe ra, cửu tiết tiên bên trong trượt ra, hất tới giữa phòng khách, phát ra một tiếng roi vang.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, thoáng chốc đã sát cơ tứ khởi.

Hứa Bất Lệnh cầm kiếm đứng đó, đối mặt song chưởng lăng không đánh tới, lại không trốn không né, giày đột nhiên chấn mạnh xuống nền đất, đồng thời với gạch đá vỡ vụn, thân ảnh đã lao tới trước mặt hai tên đạo sĩ, lưỡi kiếm trong tay như rắn độc lè lưỡi, đâm về phía yết hầu Trần Đạo Bình. Coi chừng!

Chúng nhân vốn đã đề cao giới bị, lại là cao thủ thành danh lâu năm trên giang hồ, tự nhiên sẽ không lao thẳng đến chịu chết.

Trần Đạo Bình vốn chỉ là đánh nghi binh, nửa đường liền thu lại một chưởng kia, hai tay áo vung vẩy như gió, ý đồ quấn lấy lưỡi kiếm đánh tai.Ủng trên chân Thiên Sư Trương Bất Tà quẹt ra trên mặt đất một ngấn trắng hình vòng cung, năm ngón tay như móc câu, từ hạ tam lộ chộp tới hai đùi Hứa Bất Lệnh.

Cửu tiết tiên trong tay Cửu Tiết nương nương cũng vung ra, chuẩn xác không lầm cuốn lấy lưỡi kiếm, chỉ cần lần hợp kích này áp chế thành công, Trương Tường xông tới liền có thể nhẹ nhàng từ sau lưng Trần Đạo Binh vung ra một đao gọt đi thủ cấp tặc nhân.

Đáng tiếc, dù bốn người thấy nhiều biết rộng, lại không hiểu được phân lượng của tám chữ"Lấy một ngăn ngàn, võ nghệ thông thần".Chỉ nghe"Xoạt", một tiếng vang giòn.

Hứa Bất Lệnh vặn chuyển kiếm sắt trong tay, quấn nát ống tay áo đạo bào Trần Đạo Bình, vải rách bắn tóe, xé ra vết máu trên mặt mấy tên Lang Vệ vây kín xung quanh.

Soạt.Cửu tiết tiên bị lôi kéo, phát ra tiếng giòn vang.

Động tác chúng nhân trong phòng khách tựa như ngưng trệ, chỉ có một mình Hứa Bất Lệnh là vẫn hoạt động. Bởi vì quá nhanh, nhanh đến mức Trương Tường chỉ có thể thấy được kiếm quang lóe lên.

Hứa Bất Lệnh vặn chuyển mũi kiếm, lực đạo cực lớn kéo cho Cửu Tiết nương nương tay cầm cửu tiết tiên bất giác lảo đảo.

Cửu Tiết nương nương vừa mới phát giác trong tay truyền đến cự lực, còn chưa kịp vứt bỏ cửu tiết tiên, một chưởng liềnđã không biết từ đâu vỗ tới, nhắm đến chính giữa ngực bụng, lực đạo mềm mại lại hùng hậu chấn khắp ngũ tạng lục phủ, thân thể không nặng cứ thế tức tốc bị chấn bay, phát ra một tiếng ho khùng khục giữa trời, sau đó ngã xuống trên ghế bành, trượt ra thêm một chút, cổ hơi lệch, ngất đi.

Động tác quá nhanh, đám người Trương Tường căn bản không kịp ngăn trở, thấy thái phi bị thương, ánh mắt ai nấy càng thêm phẫn nộ.

Song trảo Trương Bất Tà bắt lấy bắp chân Hứa Bất Lệnh, thiên sư bào đột nhiên nâng lên, hai tay kéo mạnh ra sau, ý đồ quật ngã Hứa Bất Lệnh xuống đất.

Trần Đạo Bình thu lại một chưởng, còn chưa kịp đánh ra chưởng thứ hai, Nhạn Linh Đao của Trương Tường lại đã vô thanh vô tức xuyên qua tay áo đạo bào vừa bị xé rách, đâm thẳng tới ngực Hứa Bất Lệnh.

Hai chân bị nắm chặt không cách nào xê dịch được, đối mặt với đao trong tay Trương Tường, hiển nhiên đã rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng khiến ba người không nghĩ tới chính là, Trương Bất Tà toàn lực lôi kéo, hai chân lại sừng sững không nhúc nhích mảy may, như thể đính chặt trên đất.

Ánh mắt Trương Bất Tà chớp qua một tia kinh ngạc, thầm hô không ổn, đang định buông bỏ giật lùi ra sau, lại không ngờ đầu vai chợt truyền đến cảm giác mát lạnh, đau nhói thấu tận tim gan, mũi kiếm trực tiếp xuyên qua xương bả vai, từ sau lưng đâm ra trước người, cắm sâu xuống đất ba tấc có thừa.

Ách.

Tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên.

Hứa Bất Lệnh tay không tấc sắt, căn bản không để ý tới song trảo chộp tới trên đùi, hai đầu gối hơi uốn khúc, bất thần xông về phía trước, hai chưởng chắp lại trước ngực kẹp lấy Nhạn Linh Đao đang bổ tới.

Trương Tường bổ ra một đao, lại như chém phải gỗ cứng ngàn năm, lưỡi đao ngưng lại khó mà tiến thêm, sau đó liền có cự lực như man ngưu vặn chuyển lưỡi đao, khiến cổ tay hắn cũng bị vặn chuyển theo, Nhạn Linh Đao lập tức bị vặn cong vô cùng quỷ dị.

Uông.

Hứa Bất Lệnh ngăn đỡ Nhạn Linh Đao, đồng thời vẫn không dừng lại, quát mạnh một tiếng, đầu vai như thiết chùy công thành, đụng lên ngực bụng Trần Đạo Bình.

Chỉ nghe"Két.", một tiếng vang giòn, xương nứt ngực lõm cả vào.

Thủ chưởng Trần Đạo Bình đánh ra không rơi trên trán Hứa Bất Lệnh, cả người liền bị một chiêu Thiếp Sơn Kháo đụng lật, nện lên trên thân Trương Tường ở sau lưng, hai người dính vào nhau bay ngược ra sau hơn trượng, đụng nát trà án nơi chủ vị.

Thẳng đến lúc này, Cửu Tiết nương nương bị đụng bay khi trước mới nện xuống trên ghế bành.

Tê.

Hết thảy diễn ra chỉ trong chớp mắt, theo như đám người Lưu Vân Lâm thấy được, chẳng qua là bốn người bọn hắn xông lên, sau đó ba người bị chấn bay, một người đâm gục trên đất, biến chiêu thế nào căn bản không thấy rõ.

Mấy tên thủ lĩnh Lang Vệ hoàn toàn không nghĩ tới ba cao nhân Bí Vệ sẽ bị đánh tan trong nháy mắt, Trương Tường còn ném mất Nhan Linh Đao, cứ như thể thấy được Tu La hàng thế, ai nấy đều ngây ngốc đương trường.

Lưu Vân Lâm tâm tư khẽ động, thấy tình thế không ổn liền quay người định chạy ra ngoài.

Đáng tiếc, Hứa Bất Lệnh không ngây người.

Sau khi đánh lui bốn tên cao thủ vây công, Hứa Bất Lệnh không để ý tới Trương Tường và Trần Đạo Bình vừa bị hất văng, bước chân di động, như báo săn bất ngờ tập kích, áo bào đen tung bay phần phật chỉ còn thấy mỗi tàn ảnh, thoáng chốc đã tiến đến trước mặt mấy tên thủ lĩnh Lang Vệ, ba quyền hai cước đánh lật mấy người này, tay áo vung lên, cuốn lấy một chiếc chén trên bàn trà.

Táp.

Chén trà như mũi tên rời dây cung, cuốn theo tiếng xé gió doạ người lại không vẩy ra dù chỉ một giọt nước ra, lúc lướt qua phòng khách, nắp chén, thân chén, đệm chén tách ra, vừa khéo nhắm trúng ót ba người đang tháo chạy.

Ba.

Mảnh sứ vỡ vụn tung tóe, ba bóng người đồng thời ngã nhào xuống đất, không còn hơi thở.

Lúc này Hứa Bất Lệnh mới lôi kéo mũ rộng vành, nghiêng đầu nhìn về phía phòng khách. vụn gỗ văng tứ tung, chín người nằm trên mặt đất không rõ sống chết, sau lưng Trương Bất Tà cắm kiếm sắt, sắc mặt đỏ lên, Cửu Tiết nương nương xụi lơ trên ghế bành.

Lỗ thủng trên cửa sổ hắt vào một ít mưa gió, thổi phất khiến ngọn nến lắc lư.

Khụ khụ.

Hai mắt Trần Đạo Bình đỏ ngầu, không ngừng ho ra máu, gượng chống định đứng dậy, cắn răng một lúc lâu, cuối cùng hai tay mềm nhũn, nằm trên đất không còn tiếng thở.

Trương Tường đã đứng dậy, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Nhạn Linh Đao trong tay đối phương, hai quyền nắm chặt, không thốt nửa lời.

Bên ngoài gió táp mưa rào, bên trong máu vương tứ tung.

Hàn đàm tàng long hổ, kiếm qua không một người!

Phòng khách vừa nãy còn nói nói cười cười, giờ đây lại chìm trong một mảnh tĩnh mịch tuyệt vọng..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất