Chương 244: Xong chuyện phủi áo rời đi (1)
Cạch.
Trong phòng khách chỉ còn mỗi tiếng giọt mưa trên nón mũ đều đều nhỏ xuống đất, phát ra tiếng vang khe khẽ.
Hứa Bất Lệnh vung giày đá nhẹ lên đầu Trương Bất Tà, đá ngất Trương Bất Tà đang cắn răng định bò dậy. Tay nắm lấy bảo đao tùy thân của Trương Tường, từ bên người Cửu Tiết nương nương kéo tới một chiếc ghế bành còn nguyên vẹn, thả xuống trước mặt Trương Tường, khẽ phất áo vạt áo ngồi lên, đưa tay ra hiệu.
Trương Tường nắm chặt song quyền, quét mắt nhìn chúng nhân trong khách sảnh, mặc dù ai nấy đều đổ gục, lại vẫn chưa chết, phần lực đạo vừa khéo này, thậm chí khiến người càng kinh hãi hơn cả giết cho máu chảy thành sông.
Trương Tường nhìn khách áo tơi ngồi trên ghế bành một cái, thoáng trầm mặc, sau đó cũng đi tới ngồi xuống trên ghế bên cạnh.
Các hạ muốn hỏi điều gì?
Hứa Bất Lệnh tựa trên ghế bành, ngón tay lướt qua lưỡi đao sáng như tuyết, thanh âm khàn khàn mở miệng nói.
Chuyện U Châu Chúc gia.
Trương Tường quét nhìn ngụy trang trên mặt Hứa Bất Lệnh và kiếm sắt cắm ở trên thân Trương Bất Tà. Từ thân thủ vừa rồi thì thấy, tân tấn kiếm thánh Chúc Lục chắc chắn có được bản sự như thế, mà vấn đề này cũng có liên quan đến nợ máu của Chúc Lục, như vậy thân phận liền rất dễ đoán, ngoại trừ Chúc Lục hắn thực sự nghĩ không ra người khác.
Các hạ chính là kiếm thánh Chúc Lục?Mũ rộng vành che đi nét mặt Hứa Bất Lệnh, chỉ lộ ra phần cằm được khăn đen che lấp, bình thản đáp.
Ta là ai ngươi không cần quan tâm, thành thật trả lời, giữ lại tính mạng cho những người ở đây.
.
Trương Tường siết lấy tay vịn, đốt ngón tay trắng bệch, hiển nhiên trong lòng đang rất phẫn nộ. Tập Trinh Ty trên tra bách quan dưới bắt lục lâm, là tồn tại mà trước nay giang hồ nghe đều kinh hồn táng đảng, ở ngoài sáng, hắn thân là chủ sự Tập Trinh Ty, đã khi nào bị uy hiếp vậy đâu.Nhưng giang hồ chính là như vậy, đứng lên mới xứng nói chuyện, nằm xuống không tư cách, lúc nên cúi đầu, dung không được ngươi không cúi đầu.
Trương Tường thoáng trầm mặc khoảnh khắc, lắc đầu.
Ta không phải người giang hồ, chỉ kính một chữ"Trung". Thân làm trưởng quan Tập Trinh Ty, chưởng quản công văn mật khố, nếu một thanh đao liền có thể khiến ta mở miệng, thánh thượng đã không đặt trách nhiệm này lên vai ta.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, nhìn đao trong tay, thanh âm bình thản nói, Trương đại nhân xuất thân tử sĩ, trung thành đối với đương kim thánh thượng là điều không ai hoài nghi, gãy tay gãy chân đoán chừng cũng không hỏi ra được cái gì.
Trương Tường ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, không có nửa phần sợ hãi.
. Ta chỉ hỏi chuyện Chúc gia, muốn biết Chúc lão kiếm thánh bỏ mình thế nào thôi, không hỏi những cái khác.
Trương Tường mặt không biểu tình, thanh âm thanh lãnh đáp, Án này quan gia sớm có kết luận, U Châu Chúc gia chống lại ngự lệnh, đồng đẳng mưu nghịch, nam đinh trong tộc chém đầu thị chúng. Mọi người đều biết, sao còn cần phải hỏi.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu.
Kết luận của quan gia, chỉ có một nửa là sự thật, điều ta muốn hỏi chính là ngày đó làm sao giết được Chúc lão kiếm thánh, có những người nào tham gia.
Trương Tường nhàn nhạt hừ một tiếng, Bản quan dẫn đội, Tập Trinh Ty và U Châu Đường gia, Thôi gia hợp lực truy nã, vì nước trừ tặc, chưa việc gì phải phủ nhận.
Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi thật sâu, mũ rộng vành thoáng hất lên,"Đường Giao, môn khách Thôi gia, cộng thêm một ít ưng khuyển Tập Trinh Ty, diệt được cả nhà Chúc gia, lại không diệt được Chúc lão kiếm thánh. Các ngươi giết hắn như thế nào?
.
Trương Tường khẽ híp mắt lại, không thốt nửa lời. Người không sợ chết thì nhiều lắm, nhưng chỉ cần là người, sẽ luôn có thứ để tâm, Trương đại nhân chắc cũng tương tự. Để ta kể ngươi nghe một cố sự.
Hứa Bất Lệnh nhìn Nhạn Linh Đao trong tay, ngữ khí bình thản nói.
Trường An Thành Hưng Hoa Phường là khu bần dân, bên trong có một miếu hoang, tụ tập rất nhiều ăn mày, đều là một ít trẻ nhỏ cùng khổ cha mẹ chết bệnh hoặc chết đói, mỗi ngày dựa vào ăn xin, trộm tiền mà sống, quá nửa đều chưa sống quá hai mươi tuổi liền chết đói hoặc bị đánh chết.
. Trong đám trẻ nhỏ này, có một đứa tương đối có chí khí, chết đói không muốn cơm, đánh chết không cúi đầu, bảy tám tuổi liền chạy đi làm khổ lực. Chính là làm mấy việc như gánh bao đay, chẻ củi. vân vân, chẳng qua tuổi còn nhỏ làm khổ lực đều không ai cần, cũng ăn không no. Đứa trẻ đó cứ vậy gượng chống, đến lúc sắp chết đói, rốt cuộc tìm được công việc thích hợp.. Trong gia đình phú quý thường thường sẽ có địa long, hệ thống sưởi,, sau mỗi mùa đông đều sẽ tích lại khói bụi, cần phải dọn dẹp. Hỏa đạo địa long nhỏ hẹp, người trưởng thành không vào được, tiểu tử kia từ nhỏ ăn không đủ no, thể trạng nhỏ gầy, vừa khéo có thể chui vào. Thế là tiểu tử tìm được"con đường phát tài", tới những gia đình phú quý nhận dọn dẹp hỏa long.
. Cứ làm như vậy mấy tháng, đến một ngày, lúc dọn dẹp sau hậu trạch một nhà viên ngoại, con gái nhà viên ngoại kia hiếu kỳ chạy tới, ngồi xổm bên ngoài hỏa đạo chăm chú nhìn vào, đợi đứa trẻ leo ra thì đã đen thui từ đầu đen đến chân, hai người nhìn nhau cười ngây ngô, tiểu thư kia còn dùng khăn tay lau mặt cho hắn.
. Từ đó về sau, đứa trẻ liền có chí lớn, ngày ngày làm khổ lực gấp bội, còn chạy đến trong cửa hàng nhà viên ngoại làm công, tiểu thư kia thường xuyên đến bên tường viện, len lén ném chút điểm tâm cho hắn ăn chống đói.
. Nhưng dân đen là dân đen, cả đời làm khổ lực, rất khó đến được với thiên kim nhà giàu.Hứa Bất Lệnh vuốt ve Nhạn Linh Đao, giương mắt nhìn Trương Tường nói tiếp.
. Chẳng qua, có lẽ là thiên đạo thù cần, trời không bạc kẻ cần cù,, tiểu tử kia vận khí tốt, có một ngày gặp được ân nhân. Ân nhân hỏi hắn"Ngươi muốn có đại tiền đồ không?", hắn trả lời"Muốn". Sau đó liền thành đồ đệ của người, ân nhân dạy hắn võ nghệ, khôi phục thân phận cho hắn, sau cùng hắn thật có đại tiền đồ, không chỉ làm quan, còn phong quang cưới tiểu thư kia về nhà.
Hai hàng lông mày Trương Tường nhíu chặt, siết chặt lấy tay vịn.
Ngươi rốt cục muốn nói cái gì?
Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Sau khi trưởng thành, trong lòng tiểu tử kia chỉ chứa hai người, một người là nghĩa phụ giúp hắn thành tài, một người là thê tử len lén tặng đồ ăn khi hắn còn nghèo rớt mùng tơi. Xem bọn họ là người thân duy nhất, thời thời khắc khắc đều sẵn sàng vì người nhà mà đánh đổi tính mạng.
Trong lúc nói chuyện, Hứa Bất Lệnh lấy ra một chiếc Trường Mệnh Tỏa từ trong ngực, xuyên dây đỏ vào.
Trên trán Trương Tường tức thì gồ lên gân xanh, hô hấp nặng mấy phần..