Chương 245: Xong chuyện phủi áo rời đi (2)
Hứa Bất Lệnh nhìn Trường Mệnh Tỏa, khe khẽ thở dài.
Tháng trước, tiểu tử kia sinh một đứa con trai, trong nhà biến thành ba người, lúc nằm mộng đều có thể cười tỉnh, còn đặt tên cho con trai là"Trương Cao", hy vọng đứa con này cũng có thể lợi hại như nghĩa phụ hắn.
Két.
Tay vịn ghế bành bị cường hành bóp nát.
Hứa Bất Lệnh khẽ nâng lên mũ rộng vành, nhẹ giọng nói.
Trương đại nhân xuất thân tử sĩ, không màng sinh tử, chắc cũng không để ý người nhà, nhưng người trong nhà lại để ý ngươi. Trương Đình Báo ngao nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng hết khổ, cha nuôi còn đó, vợ hiền vừa mới sinh con trai, Trương đại nhân nhẫn tâm khiến hắn hủy cả đời ư?
Gân xanh trên trán Trương Tường gồ lên, hít thở sâu mấy hơi, lạnh lùng nói.
Ân oán ngày xưa, một mình ta tới gánh.
Họa không liên quan người nhà?
Hứa Bất Lệnh nhìn Nhạn Linh Đao không biết đã giết bao nhiêu người giang hồ trong tay, hờ hững nói, Ngay cả người giang hồ đều không thủ quy củ này, huống hồ là Trương đại nhân, nam nhân Chúc gia chẳng lẽ đều đáng phải chịu tội?
.Trong tay Trương Tường nắm chặt vụn gỗ, vụn gỗ đâm rách da tay, máu tươi chảy xuôi.
Nhà Đình Báo vẫn bình yên vô sự?Hứa Bất Lệnh thu lại Trường Mệnh Tỏa.
Ngươi thành thật trả lời, hôm nay xem như chưa có gì xảy ra.Trong phòng khách sa vào trầm mặc, chỉ còn mỗi tiếng mưa gió rít gào bên ngoài cửa sổ.
Trương Tường ngồi thật lâu trên ghế, máu tươi từ tay nhỏ xuống sàn nhà, dần dần tụ thành một vũng huyết thủy. . Mười năm trước. Chúc Trù Sơn không nghe triều đình điều khiển, Đường gia, Thôi gia cũng ở tại U Châu, sớm có thù truyền kiếp với Chúc gia, liền đi lại trong triều, định tội mưu nghịch cho Chúc gia, do lão Ất, ta, Đường Giao, Thôi Anh, suất lĩnh ba trăm Lang Vệ và môn khách hai nhà, áp chế Chúc gia.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu. lão Ất nghe tên biết là người cùng lứa với Giả công công, chỉ là hắn chưa từng thấy qua, hẳn là cái tên giấu mình trong Trường An Thành kia. . Tính Tử Kiếm Chúc Trù Sơn, lực áp một thế hệ giang hồ, võ nghệ đăng phong tạo cực. Bốn người chúng ta giao thủ với hắn ba lần đều không địch lại, cường cung kình nỏ cũng không nhanh bằng kiếm trong tay Chúc Trù Sơn, đành lấy diệt Chúc gia làm lý do uy hiếp, bức khiến Chúc Trù Sơn bị hạn chế quanh phụ cận Chúc gia, không thể thoát đi.
Chúc Trù Sơn không đi, ngươi vẫn diệt cả nhà Chúc gia? Pháp bất dung tình, nghe lệnh hành sự mà thôi. Giả công công quý tài cầu tình với thánh thượng, sau cùng chỉ giết mỗi nam đinh.
Hứa Bất Lệnh gật gật đầu.
Đã đánh không lại, thế làm sao giết được Chúc lão kiếm thánh.
Trương Tường gắt gao siết chặt nắm tay, hơi chút trầm mặc mới nói tiếp.
. Thôi gia không biết từ đâu mượn tới Tỏa Long Cổ, Chúc Trù Sơn trúng độc, cuối cùng độc phát mà vong.
Tỏa Long Cổ.
Hứa Bất Lệnh thoáng trầm mặc.
Năm trước Túc Vương thế tử cũng trúng Tỏa Long Cổ. Trong tay triều đình còn có Tỏa Long Cổ?
Trương Tường khẽ hít vào một hơi.
Sau sự kiện Chúc gia, lão Ất cướp đi Tỏa Long Cổ, mùa hè năm trước nội khố mất trộm, hướng đi không rõ.
Chỉ có bốn người các ngươi tham gia vây giết Chúc lão kiếm thánh?
Bốn người chúng ta cầm đầu.
Hứa Bất Lệnh lại gật gật đầu, cắm Nhạn Linh Đao xuống đất, ném ra Trường Mệnh Tỏa.
Trương Tường tiếp lấy Trường Mệnh Tỏa, nhướng mày, nhìn theo bóng lưng khách áo tới.
Không giết ta diệt khẩu?
Hứa Bất Lệnh dừng bước, hơi khẽ nghiêng đầu.
Thân là thân vệ thiên tử, lại tiết lộ công văn mật khố, đại tội đủ chém cả nhà, nếu ngươi đã biết"Họa không liên lụy người nhà", lại vẫn nguyện ý cầm tính mạng cả nhà Trương Đình Báo đi cược, vậy ta còn cần gì động thủ?
Trương Tường nắm chặt Trường Mệnh Tỏa, hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống nhìn Trường Mệnh Tỏa trong tay.
Trường Mệnh Tỏa bằng bạc lây dính từng điểm vết máu, lấp lóe dưới ánh nến.
Hứa Bất Lệnh rút ra trường kiếm trên lưng Trương Bất Tà, dùng tay áo xoa xoa vết máu.
Gia quốc khó lưỡng toàn, muốn làm người bình thường, há lại không có tâm tư riêng. Không có con trai ngươi, hôm nay ngươi sống không được.
Dứt lời, Hứa Bất Lệnh xách kiếm đi ra cửa phòng, tiến vào trong mưa to.
Ngón tay Trương Tường vuốt ve Trường Mệnh Tỏa, cắn răng hồi lâu, thẳng đến khi bóng người biến mất, trong phòng khách yên tĩnh mới vang lên một tiếng thở dài nhỏ yếu.