Thế Tử Hung Mãnh

Chương 247: Hổ lạc đồng bằng không bằng chó (2)

Chương 247: Hổ lạc đồng bằng không bằng chó (2)




Mà vừa rồi lão Tiêu đánh lén một côn, lại bị nam tử phát giác, chỉ riêng phần cảm giác hơn người kia, liền tuyệt không phải hảo thủ giang hồ bình thường có thể có.

Nam tử phát giác không ổn, căn bản không có ý dừng lại khách sáo, nhanh chân cuồng chạy phóng tới bên sườn núi, thấy Ninh Ngọc Hợp giơ lên mũi kiếm lăng lệ đánh tới, nhấc côn nghiêng chặt, lực đạo cương mãnh, hạt mưa chạm đến mũi côn liền bị chấn thành hơi nước.

Dạ Xoa Côn?

Lão Tiêu và Ninh Ngọc Hợp đều là người giang hồ lịch duyệt phong phú, nhìn thấy chiêu này tròng mắt bất giác co rụt lại.

Côn là"Bách binh chi tổ", thường nói"Quyền sợ trẻ trung, côn sợ lão lạt", cầm côn bác kích tại kỹ không tại lực, người khí tức lớn tay không chém giết có được ưu thế không ít, nhưng dùng côn thì lại khác. Côn pháp về mặt chiêu thức không chú trọng so liều kình lực, mà chú trọng kỹ xảo, cương nhu đều dùng.

Dùng côn đánh người, trẻ nít ba tuổi đều biết, nhưng dùng tốt côn pháp, thường thường đều là người thế hệ trước, nam tử trước mắt này dùng"Dạ Xoa Côn", là công phu bên phía Bắc Cương, bởi vì hai nước thường niên đối đấu, người trong binh nghiệp biết không phải ít, nhưng có thể dùng đến trình độ thế này, trên giang hồ lại rất thưa thớt.

Ninh Ngọc Hợp dùng kiếm đẩy ra Tề Mi Côn, bảo kiếm bị uốn cong thành hình vòng cung, đạo bào phần phật ngửa người ra sau, lưỡi kiếm lần nữa lấy góc độ quỷ dị đâm về phía nam tử.

Keng keng keng.

Ba tiếng giòn vang qua đi.

Nam tử bị bức về lại trước phòng xá.Lão Tiêu hơi khẽ híp mắt, nhận ra nam tử này tuy kỹ pháp siêu tuyệt, hạ bàn lại bất ổn, tựa hồ chân trái có cựu thương, dẫn đến phát lực không đều, trầm tư ngẫm nghĩ một lúc liền mở miệng nói.

Lôi Công Côn Khấu Mãnh?Nghe được cái tên này, sắc mặt Ninh Ngọc Hợp thoáng nghiêm túc mấy phần, cầm kiếm đứng đó, không tiếp tục áp sát tới gần.

Mấy tên môn khách Tiêu gia đã xông tới, trong mắt mang theo mấy phần kinh ngạc. Khấu Mãnh là hiệp khách giang hồ từng lóe sáng nhất thời trước đây ít năm, sở dĩ nói lóe sáng nhất thời, không phải là vì người này võ nghệ không cao, mà là lên xuống quá nhanh. Ước chừng bảy tám năm trước, Bắc Cương đột nhiên giết ra một tên hán tử tự xưng Khấu Mãnh, xách theo một thanh Tề Mi Côn, chọn mấy nhà võ quán, từ Thái Nguyên đánh tới Thanh Châu, ra tay cương mãnh nói chuyện lại cục súc, được xưng là"Lôi Công Côn".Giang hồ trước nay luôn là nơi"Sơn ngoại hữu sơn", mới đi ra giang hồ lại đã hành động ngông cuồng, quá nửa đều không có kết cục tốt, sau khi đến Thanh Châu, Khấu Mãnh nghe nói Bắc Cương Thương Thần Trần Trùng ở gần đấy liền chạy tới khiêu chiến.

Trần Trùng thành danh ở Bắc Cương nhiều năm, là cùng một loại người với Tư Đồ Nhạc Tẫn, đứng đầu giang hồ phương bắc, không phải đám giáo đầu võ quán kia có thể so. Khi ấy Khấu Mãnh có vẻ còn rất ngây thơ, căn bản không hiểu người giang hồ tìm trưởng bối nhận chiêu luận bàn phải đưa bái thiếp bái sơn đầu, cứ thế trực tiếp vác côn lên cửa.Đương thời hai người đánh một trận, khiến người ngoài ý chính là Khấu Mãnh không hề bị đánh chết, ngược lại còn so đọ hơn mười chiêu với Trần Trùng, mặc dù sau cùng lạc bại, còn bị đánh gãy một chân, nhưng thân thủ tuyệt đối là tiêu chuẩn nhất lưu giang hồ.

Từ đó về sau, Khấu Mãnh liền mai danh ẩn tích, có người nói là nản lòng thoái chí quy ẩn giang hồ, có người nói là biết sỉ sau dũng về nhà luyện công chuẩn bị rửa sạch nhục nhã, hiện tại người còn nhớ được cái tên này đã là số ít.Lão Tiêu thường niên trà trộn câu lan tửu quán, đối với sự tích Khấu Mãnh rất là quen thuộc, bằng không chắc cũng đã không nhận ra.

Trong đêm mưa, Khấu Mãnh tay cầm Tề Mi Côn, sớm đã không còn là tên khù khờ năm đó, biết tình thế không ổn liền nảy sinh thoái ý, cầm côn lần nữa phóng tới vách núi, ý đồ phá thế ngăn trở của Ninh Ngọc Hợp.Lão Tiêu chỉ nghe nói qua về Khấu Mãnh chứ không có liên quan gì khác, dám tới nơi Túc Vương thế tử tẩm cư mưu đồ làm loạn, đủ chết một trăm lần, hơn nữa dám làm ra loại chuyện này đều là ôm theo tử chí, cũng không hỏi ra được gì. Lập tức bèn giơ tay quát.

Giết.Năm tên môn khách Hoài Nam Tiêu thị tức tốc xách lấy binh khí xông tới, Ninh Ngọc Hợp cũng cùng lúc động thủ.

Hai mắt Khấu Mãnh hiện ra mấy phần phẫn nộ, bằng vào thân thủ dọa người của đám hộ vệ này, liền biết tất đã xâm nhập vào nơi không nên xâm nhập, dù bó tay đầu hàng cũng là chết, trừ trốn ra thì không còn cách nào khác. A.

Trong màn mưa, một tiếng bạo quát vang lên.

Tề Mi Côn trong tay Khấu Mãnh khí thế doạ người, cường hành bức lui đám đông xung quanh, tưởng muốn thoát đi, lại bị Ninh Ngọc Hợp gắt gao ngăn cản.

Ninh Ngọc Hợp có thể lấy một chọi bốn ở Sùng Nhân Phường mà không rơi xuống hạ phong, nếu không phải trúng độc châm, đánh gục Trương Tường cũng không phải là điều không thể, nàng đánh không lại Hứa Bất Lệnh, nhưng không đồng nghĩa ngay cả một tên giang hồ hiệp khách thoái ẩn nhiều năm đều đánh không lại.

Keng keng keng.

Chỉ qua ba kiếm, trường kiếm trong tay Ninh Ngọc Hợp đã chọc ra một lỗ thủng trên vai trái Khấu Mãnh.

Năm tên môn khách Tiêu gia và vô số hộ vệ chen chúc lao đến, thoáng chốc đã vây bãi đất trống phía trước phòng xá chật như nêm cối, tiếng kêu giết tứ khởi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất