Chương 249: Người giang hồ, cũng là người (1)
Đêm mưa lao nhanh, móng ngựa giẫm trên quan đạo lầy lội, nước mưa lẫn với nước bùn vẩy ra, chỉ có thể dựa vào lôi quang mới thấy được con đường mờ mờ phía trước.
Sau khi đi ra Trường An Thành, Hứa Bất Lệnh lao thẳng về Ngọc Phong Sơn, đến tập thị dưới chân núi, đêm đã vào khuya.
Nửa đêm canh ba, mưa to như trút, tập thị bị cơn mưa bao phủ giống như tử trấn, không đèn không lửa không một bóng người.
Hứa Bất Lệnh đội mũ rộng vành, trực tiếp xuyên qua tiểu trấn, đứng ở lối rẽ thạch đạo do dự một phen, sau cùng không trực tiếp lên núi, mà quay đầu ngựa tiến đến tránh nóng sơn trang ở phụ cận Ngọc Phong Sơn.
Sàn sạt.
Móng ngựa giẫm trên con đường lát đá phát ra tiếng vang thanh thúy, lúc đi qua một gian khách sạn nhỏ ở tập thị, trên trời có lôi điện chớp qua, khóe mắt Hứa Bất Lệnh đột nhiên thấy được một lão ẩu tóc trắng đang đứng dưới mái hiên khách sạn già cỗi cũ nát.
Lôi quang lóe lên rồi biến mất, xung quanh lần nữa chìm vào trong màn đêm tĩnh mịch, trừ tiếng mưa rơi rì rào thì không còn gì khác nữa cả.
Xuy.
Hứa Bất Lệnh nhướng mày, ghìm chặt mã thất, dừng lại trên thạch đạo, nghiêng đầu nhìn về hướng vừa nãy.
Sét đánh.Rất nhanh, lại một đạo lôi quang chớp qua, chiếu sáng ngời trọn cả tập thị.
Dưới mái hiên khách sạn già cỗi chất đầy vò rượu, củi lửa. và một đống tạp vật, lão ẩu tóc trắng thân khoác váy vải màu xám, lưng gù eo khom còng, trên mặt phủ đầy nếp nhăn, như là người gỗ đứng ngây ở đó, hai mắt híp lại, nhìn lên thạch đạo trước mặt.Lôi quang rất ngắn, xung quanh lần nữa chìm vào trong màn đêm.
Hứa Bất Lệnh dừng lại, tai khẽ nhúc nhích tử tế cảm giác, chỉ có ngựa dưới hông truyền ra tiếng hít thở khịt khịt khe khẽ.Ào ào ào.
Mưa rào nện lên mảnh ngói, gạch đá và nón mũ, phát ra tiếng vang lốp bốp.Lát sau, một tiếng nói khàn khàn vang lên từ dưới mái hiên khách sạn.
Mãnh Tử về rồi?Thanh âm rất hư nhược, mơ hồ nghe không rõ.
Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, thoáng do dự một chút, từ bên hông ngựa cầm lấy dù che mưa và đá lửa, nến. lật người xuống ngựa, đi đến dưới mái hiên khách sạn, bằng vào cảm giác cắm nến vào trong khe hở giữa đống củi lửa, mở dù ra che chắn nước mưa hắt xuống từ trên mái hiên, đánh đá lửa.Đát. đát.
Bốn phía mờ tối, tiếng mưa rơi che đậy hết thảy âm thanh.Hứa Bất Lệnh cảm giác được áo tơi trên người khẽ đụng một cái, đá lửa tuôn ra hoả tinh, mang đến tia sáng nhỏ yếu, có thể nhìn thấy một gương mặt già nua sáp đến trước mặt, chỉ là rất nhanh lại thu về, tiếng nói hư nhược lần nữa vang lên.
Không phải Mãnh Tử. Lão bà bà, trời mưa to, sao không vào nhà?
Cây nến bắt lửa, ánh sáng mờ nhạt bùng lên trong đêm mưa, chiếu sáng khu vực vài thước dưới mái hiên.
Tròng mắt lão ẩu không nhìn thấy được, nhưng vẫn có cảm giác ánh sáng, nghiêng đầu nhìn về phía ngọn nến, khuôn mặt khô quắt đầy vết nhăn, da màu vàng đất, tóc trắng lại được chỉnh lý gọn gàng, dùng một chiếc trâm gỗ cài lấy, trên người có mùi trung dược thoang thoảng.
. Mãnh Tử lại đi ra ngoài. chờ hắn trở về.
Bởi vì hàm răng về cơ bản đã rụng cả, lúc nói chuyện gió lùa vào nên tiếng nói mơ mơ hồ hồ khó mà nghe rõ được.
Mưa lớn thế này, nếu ra ngoài làm công, buổi tối chắc không về được, ngài vào phòng chờ đi.
Lo lắng. Ngủ không nổi.
Hứa Bất Lệnh khẽ thở dài, nhìn chung quanh một lượt, từ bên cạnh cầm qua hai vò rượu lớn, lật qua đặt ngã úp trên đất, ngồi xuống, khẽ cười nói.
Ngồi chờ đi, mưa lớn thế này, sợ rằng chưa về ngay được đâu.
À. Cám ơn.
Lão ẩu nhìn chung quanh một cái, ngón tay khô héo sờ lên vò rượu một lát mới xác định đúng vị trí, run rẩy ngồi xuống, ánh mắt lại dời lên đường phố mưa to như trút.
Mưa rào phủ kín đất trời, chỉ có dưới mái hiên già cỗi sáng lên ánh đèn leo lét, lão ẩu tóc trắng ngồi bên cạnh ngọn nến, gần đó là một thanh niên áo tơi đội mũ rộng vành, lưng eo thẳng tắp cũng đang ngồi, tay trái vươn dù ra che ở trên đầu lão ẩu, hạt mưa tí tách men theo áo tơi và mũ rộng vành trượt xuống, hợp cùng màn mưa cách chỉ gang tấc bên ngoài.
Đát. đát.
Hơi trầm mặc khoảnh khắc, lão ẩu liền như ngây dại, không nói ý bắt chuyện.
Hứa Bất Lệnh nhìn màn mưa tối đen trước mặt, nghĩ nghĩ rồi nói.
Lão bà bà là người ngoại địa? Khẩu âm không giống ở gần đây, vừa tới Trường An?
Lúc này lão ẩu tựa hồ mới nhớ ra còn có người khác đứng bên, khẽ động một cái, mặt hướng về phía tiếng nói phát ra, lại không biết có phải đang cười với bên này hay không.
Lần đầu tiên tới. Mấy ngày trước hình như có tới qua chỗ này.
Tới Trường An làm gì? Con trai đi thi?
Ha ha. Mãnh Tử chưa từng đọc sách, có tới học đường trong thôn mấy ngày, nhưng không nghe lời, bị tiên sinh đuổi ra ngoài.
Ánh mắt lão ẩu trắng bệch không có tiêu điểm, nơi duy nhất có thể tập trung là ánh nến, chậm rãi nói tiếp.
. Trước đây ít năm bị bệnh, đại phu trong thôn xem không tốt, Mãnh Tử liền mang theo ta đi ra ngoài tìm đại phu. Tưởng chỉ phải đi huyện thành, kết quả đi hơn hai năm, lúa mạch trong ruộng còn chưa thu, sợ là hoang phế.
Hứa Bất Lệnh an tĩnh lắng nghe, nghĩ nghĩ rồi nói.
Lệnh lang đúng là hiếu thuận.
Ai.
Lão phụ nhân lắc đầu, khẽ thở dài.
Không hiếu thuận, từ nhỏ đã không nghe lời, lúc còn nhỏ bảo hắn đọc sách, giống như lão gia trên huyện, lớn lên làm quan. Đưa hai con gà cho tiên sinh trong thôn, kết quả đi học đường được hai ngày liền đánh con nhà người ta, còn đánh tiên sinh. Tiên sinh nói không dạy được không dạy được, về nhà làm nông đi.
Hứa Bất Lệnh hơi chút suy nghĩ một phen, lắc đầu nói.
Thế đạo này, có thể đọc sách vốn đã không mấy người, đọc sách có thể thành tài lại càng ít, thành thành thật thật làm nông nuôi gia đình, không có gì không tốt.
Đúng vậy a.
Lão ẩu khẽ gật đầu, tiếng nói chuyện rất chậm.
Bảo Mãnh Tử làm nông, hắn cũng không vui, nói làm nông không tiền đồ, nam nhân phải làm đại sự, mười hai mười ba tuổi liền chạy tới trong huyện thành, lăn lộn với đám lưu manh nơi đó, tứ xứ đánh nhau, nhiều lần mang một thân thương chạy về. Ai. thật nhiều năm trước, lấy vợ cho Mãnh Tử, là cô nương đầu thôn, gả đi vào không mấy ngày, chê trong nhà cái này không có, cái kia cũng không có, Mãnh Tử tức giận, đánh cho một trận, sau đó liền đi, vợ nó cũng chạy.
. Đương thời ta ngày ngày đứng ngoài cửa thôn chờ, chờ thật lâu mà không thấy Mãnh Tử trở về, còn tưởng hắn không về nữa. Sau cùng hắn vẫn về, chân què, không khác gì đứa ăn xin. Chẳng qua may mà kiếm được bạc, mua vài mẫu ruộng, sửa lại phòng ốc, còn lấy một cô nương xinh đẹp, ngày ngày chạy đến đầu thôn khoe khoang.
Nói tới chỗ này, lão ẩu bật cười ha hả, dù khuôn mặt đã già nua đến độ thấy không rõ biểu tình, song vẫn nhìn ra được rất đắc ý.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nhẹ.
Có tiền đồ là tốt.
Lão ẩu trầm mặc một lát, lúc sau lại thở dài.
Nhưng ta làm mẹ lại vô dụng, lâm bệnh nặng, làm sao chữa đều không khỏi, tiêu sạch vốn liếng của Mãnh Tử, phòng ốc ruộng vườn đều bán, vợ hắn nói hai câu liền bị Mãnh Tử đuổi ra cửa. Đương thời ta cũng khuyên, nói không trị không trị, Mãnh Tử một hai không nghe, giấu ta chạy khắp nơi tìm lang trung.
. Trước kia ta từng đi qua huyện thành, tưởng rằng không bao xa, nào ngờ đường này đi mãi đi mãi mà không thấy hết. Núi này, suối này, khác quá, còn nữa. Ừm. Sông lớn, thuyền lớn, thuyền cao như núi, Mãnh Tử còn mang theo ta ngồi một chuyến..