Thế Tử Hung Mãnh

Chương 250: Người giang hồ, cũng là người (2)

Chương 250: Người giang hồ, cũng là người (2)




. Đi mãi đi mãi, ta đều quên mất trong nhà thế nào. Có lần gặp một cánh rừng, khắp nơi toàn là hoa cỏ, ta liền bảo Mãnh Tử chôn ta ở chỗ ấy, Mãnh Tử không nghe, nói người đang yên đang lành, làm sao có thể chôn được. Ai. Người đã già lại không thể chết, đúng là hại người.

Tiếng nói mơ hồ không rõ, nhiều lần nói trước quên sau, thế là cứ kể đi kể lại.

Hứa Bất Lệnh khẽ hít vào một hơi, đảo mắt nhìn ra màn mưa trước mặt, trầm mặc hồi lâu, lại không nói gì.

Sa sa sa.

Lôi quang thỉnh thoảng chớp qua, toàn bộ thế gian như chìm trong thinh lặng, chỉ có tiếng mưa rả rích không ngừng.

Ngọn nến từ từ ngắn lại, thẳng đến khi dập tắt, lại lần nữa đốt lên cây mới.

. Vừa rồi Mãnh Tử lại len lén chạy ra ngoài, trước kia toàn là như vậy, không nghe khuyên nhủ, len lén ra ngoài đánh nhau.

Ánh mắt Hứa Bất Lệnh đảo qua đường phố trống trải không người, nghe lên từng tiếng từng tiếng hàm hồ không rõ, cảm giác trong lòng như đè lên tảng đá. Có lẽ lão phụ nhân chính đang hồi ức quá khứ cũng như vậy.

.

Xoạt xoạt.Không biết qua bao lâu, trong màn mưa đầy trời vang lên tiếng tạp âm.

Mang tai Hứa Bất Lệnh khẽ động, nhìn về nơi thanh âm phát ra.

Dưới màn mưa không thấy năm ngón, chẳng nhìn được thứ gì, lại rõ ràng có thể nghe thấy tiếng hít thở cao thấp không đều, còn có tiếng vang khe khẽ do y bào lết đi trong mưa.

Phích.Lôi quang lần nữa chớp qua, chiếu sáng mặt đất.

Hứa Bất Lệnh híp mắt nhìn lại, ẩn ẩn thấy được phía cuối đường nhỏ tập thị, có một bóng đen chống gậy gỗ chậm chạp đi tới, bước chân khập khiễng, lưng eo khom còng, chân trái lê trên đất, kéo ra chiếc bóng thật dài in hằn trên nước mưa đằng sau.

Hứa Bất Lệnh giết qua rất nhiều người, dù chỉ thấy một đạo bóng đen, lại cũng nhận được, đó là máu.

. Mãnh Tử về rồi?Lão ẩu phát giác được Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu, hơi chút hồi thần, ánh mắt vẩn đục nhìn vào trong màn mưa mơ hồ, cất tiếng hỏi.

Hứa Bất Lệnh lộ ra mấy phần ý cười, cắm dù trên đống củi, che chắn một bộ phận tầm nhìn.

Vẫn chưa, ta đi lấy chút nước uống.

Ài. Muộn quá rồi, ngươi cũng sớm về nhà đi, không cần bồi cùng ta.Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi, quay người đi vào trong màn mưa, bằng vào ký ức bước nhanh đi qua đường phố, tới trước mặt bóng đen vừa nãy.

Hô. hô .

Tiếng hít thở nặng nhọc vang lên, bóng người ngừng lại, thốt ra một câu khàn khàn, chắc bởi vì trong miệng mang theo bọt máu.

Cảm ơn, anh hùng.Hứa Bất Lệnh nhíu mày, bằng vào tiếng nước mưa kích đánh, xác định vị trí hán tử, đưa tay sờ một cái, trên tay lại toàn là máu tươi nóng hổi.

Ngươi là Mãnh Tử?

Bóng đen trước mặt chống gậy gỗ thở dốc, hơi chút trầm mặc một lát, mới nhớ ra gì đó, cười khẽ một tiếng.

Đúng vậy. Đi tiếp việc, lại xảy ra sự cố. Đa tạ anh hùng bồi cùng mẹ ta, vừa rồi len lén rời đi, tưởng nàng đã ngủ.Lôi quang chợt lóe, cảnh sắc trước mặt rơi vào tầm mắt. trên áo đen chất đầy vết chặt đao kiếm, tận mấy nơi bị đâm xuyên qua, chân trái được vải trên ống quần cột lại cầm máu, trên thân cũng có bọc vải, hẳn là vừa rồi tìm chút thảo dược nhai nuốt, qua loa đắp lên, sắc mặt trắng bệch.

Hứa Bất Lệnh đưa tay vuốt vuốt trán, trong mắt thoáng hiện phẫn nộ.

Có nhà có cửa, đi xông giang hồ làm gì?

Ánh mắt hán tử tập trung về phía ánh lửa bị cây dù che chắn nơi xa, hô hấp nặng nề, thở dài nói, Đành chịu rồi. Rõ ràng sắp trị được rồi, lão thiên gia không có mắt.

.

Hứa Bất Lệnh trầm mặc thoáng chốc, sau đó từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, nhét đan dược vào trong tay hán tử.

Có thể cầm máu giữ mạng, sau này đừng đi giang hồ, bồi cùng mẹ ngươi du lịch cũng tốt.Hán tử bắt lấy đan dược trên tay, khẽ gật đầu.

Cám ơn, sớm đã không xông. Đan dược này của công tử, có thể chữa bệnh không?

Hứa Bất Lệnh thở dài, nhìn ánh nến nơi xa một cái.

Không trị được, ngươi tiếp việc gì? Thương nặng thế này, có truy binh không?

Khấu Mãnh chống Tề Mi Côn, lắc đầu.

Trúng kế, nói là đánh một tên công tử nhà giàu trên núi, kết quả hộ vệ toàn là nhân vật lợi hại, đến cả người đều không gặp được, lại thiếu chút ném mạng. Đằng sau khả năng có truy binh, công tử đi nhanh.

. ?

Hứa Bất Lệnh nhướng mày, nghiêng đầu nhìn vào màn mưa, nghĩ nghĩ, huýt sáo một tiếng.

Hưu.

Khắc sau, trên phòng xá xung quanh đột nhiên hiện ra bảy tám đạo thân ảnh, toàn là hộ vệ vương phủ.

Khấu Mãnh biến sắc, lập tức cầm lên Tề Mi Côn, chăm chăm nhìn Hứa Bất Lệnh ở bên cạnh, nhưng lát sau lại đặt xuống, khẽ thở dài.

Lão Tiêu chống quải trượng đi ra từ trong góc rẽ, trên tay cầm ô, có chút thổn thức nói.

Vốn định thả hổ về rừng xem xem sau lưng là ai, giờ xem ra không hỏi được gì. Gặp tiểu vương gia ở đây, nếu tin tức để lộ, tất bị người biết được tối nay tiểu vương gia không ở trên núi, diệt khẩu cho đỡ phiền phức, tiểu vương gia, ngươi xem?

Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi, nghiêng đầu nhìn ánh nến dưới khách sạn nơi xa, thoáng trầm mặc một lúc rồi nói.

Đi thôi. Suốt đêm rời kinh, thủ khẩu như bình.

Khấu Mãnh thoáng ngập ngừng, cuối cùng khẽ gật đầu, nhét đan dược vào trong miệng, chống quải trượng chậm rãi đi tới khách sạn nơi xa, bước ra mấy bước, lại quay đầu nói.

Công tử cũng là người giang hồ, thiếu ngươi hai mạng, đợi sau này mẹ ta xuống mồ, tất sẽ tới trả phần nhân tình này.

Hứa Bất Lệnh không lên tiếng, chỉ giơ tay lên một cái.

Hai tên hộ vệ vương phủ lập tức ẩn vào trong màn mưa, theo dõi Khấu Mãnh, phòng ngừa chuyện tối nay bị lộ.

Lão Tiêu chống quải trượng quay người rời đi, nghĩ nghĩ, lại quay đầu nói.

Đây con mẹ nó chính là giang hồ, tiểu vương gia cảm thấy thế nào?

Hứa Bất Lệnh không đáp, đưa tay kìm lại mã thất vừa đi đến, xoay người nhảy lên, đạp nhẹ bụng ngựa lao vút đi.

Lão Tiêu lắc đầu, nhìn theo bóng lưng Hứa Bất Lệnh, khẽ cảm thán.

Chuyện làm ra đều không thẹn với lòng, giang hồ triều đường hay là thị tỉnh, hết thảy đều như nhau. Đây là hiệp đạo, chứ không phải vương đạo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất