Chương 253: Tới đều tới rồi ... (1)
Mưa nặng hạt sa sa kích đánh lên trên mái hiên hành lang, lôi quang thỉnh thoảng chớp quá, có thể thấy được một vệt bóng đen cấp tốc tiếp cận tránh nóng sơn trang ven hồ. Vô thanh vô tức, hộ vệ và ám tiêu gần đấy đều không có cảm giác.
Tập thị dưới núi cách tránh nóng sơn trang không xa, lộ trình ước chừng hơn một dặm.
Hứa Bất Lệnh đi tới tránh nóng sơn trang, lúc này đã là buổi tối một hai giờ, toàn bộ cung nữ đều ngủ say, nhưng gian phòng hoa mỹ bên hồ lại vẫn sáng đèn.
Hạ xuống đài ngắm cảnh, Hứa Bất Lệnh đi đến bên ngoài cửa phòng thái hậu, nghiêng tai lắng nghe.
Hô. Hô.
Hai tiếng hít thở nhu hòa như ẩn như hiện.
Hai người.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, vừa rồi đi qua phòng Xảo Nga, Xảo Nga rõ ràng đang ở trong phòng, làm sao lại có hai người, nghe qua cũng là nữ nhân, còn hơi có chút quen tai.
Hứa Bất Lệnh thoáng ngập ngừng, mở cửa phòng sau đó tấn tốc đóng lại.
Trong không khí xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt, còn cả hương thương đặc thù trên người Lục di. ?
Cả người Hứa Bất Lệnh chợt cứng lại, xoay lưng chuẩn bị đi ra ngoài, còn chưa có động tác, lại nghe được mấy tiếng"Ô ô.", thanh âm điềm mị quyến rũ, giống như.
!
Lục di và thái hậu bảo bảo, không lẽ đang"mài gương".Như vậy sao được!
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh trầm xuống, thoáng do dự một lát, sau đó thận trọng đi vào trong, men theo thanh âm bước đến bên nhuyễn sạp, liếc mắt thăm dò.
Dưới ánh đèn lờ mờ ánh, mấy bầu rượu nhỏ xiên xiên vẹo vẹo trên bàn, trong ly còn chứa ít rượu tàn.
Trên nhuyễn sạp, thái hậu thân khoác đồ lót màu đỏ, nằm ngửa trên gối mềm, nét mặt ửng đỏ, hô hấp đều đều, lông mi khe khẽ rung động, cánh tay vòng lấy eo Lục phu nhân.Nhuyễn sạp không lớn, hai nữ nhân đầy phong vận ôm nhau nằm hiển nhiên hơi có phần chen chúc.
Lục phu nhân quy quy củ củ trước sau như một, nằm nghiêng bên cạnh thái hậu, lấy bả vai thái hậu làm gối, híp mắt thở đều, trên tay còn cầm một vật, dây đỏ lộ ra nơi ngón tay, chắc bởi vì uống rượu nên cảm thấy hơi nóng, mấy chiếc cúc mở toang, lộ ra nửa đóa hoa mẫu đơn.
.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, nhìn chung quanh một bên, cởi bỏ áo tơi và mũ rộng vành đặt trên bàn, nhẹ chân nhẹ tay đi đến trước nhuyễn sạp, ngồi xuống tử tế đánh giá.Từ sắc mặt thì thấy, hai người uống tương đối nhiều, Trạng Nguyên Nhai"Thanh Ngọc Nhưỡng", hương vị nhạt mang theo hương hoa, rất được phu nhân tiểu thư hào môn yêu thích, nhưng hậu kình lớn hơn rất nhiều so với rượu trái cây thông thường, hai người uống bốn năm bình, đoán chừng đều say ngất, bằng không đã không ngủ lại chỗ này.
Lục di?
Hứa Bất Lệnh mở miệng hô hoán một tiếng.
Lục phu nhân có điều phản ứng, lông mi khẽ rung động hai hồi, gương mặt cọ cọ trên bả vai thái hậu, tiếp sau liền không thấy còn động tĩnh nào khác.Thái hậu thậm chí ôm chặt thêm mấy phần, trong cơn say, hai hàng lông mày nhíu lại, nhỏ giọng thầm thì.
Lệnh ca ca.
Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu tử tế đánh giá một phen, không khỏi buồn cười lắc đầu, nghĩ nghĩ, gạt tay thái hậu ra, vòng tay xuyên qua đầu gối và sườn Lục phu nhân, thoáng dùng sức nhấc bổng lên.
Lạch cạch.Trứng vàng nho nhỏ rơi xuống trên thảm sàn, phát ra tiếng vang khe khẽ.
Mái tóc và cánh tay Lục phu nhân rủ xuống, không đi giày, bàn chân nhẹ nhàng lắc lư dưới ánh nến, không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Sao gầy thế này.
Hứa Bất Lệnh hơi chút ước lượng, sau đó chậm rãi đi tới trong phòng, xuyên qua rèm châu, đặt Lục phu nhân xuống phượng sàng trang trí hoa mỹ, mở ra đệm chăn, đắp kín cho nàng.Tướng ngủ Lục phu nhân trước nay luôn rất quy củ, đặt đầu xuống gối liền khôi phục tư thế nằm thẳng, an an tĩnh tĩnh ngủ say.
Hứa Bất Lệnh xoay người quay lại trước nhuyễn sạp, nhặt lên trứng vàng trên thảm sàn đánh giá mấy lần, lại theo cách cũ cúi người ôm lấy thái hậu.
Ô.
Thái hậu chắc bởi tửu lượng lớn chút nên không quá say như Lục phu nhân, vừa ôm liền thoáng mở mắt, liếc nhìn một cái rồi nhắm lại, bàn tay rất tự nhiên vòng qua ôm lấy cổ Hứa Bất Lệnh, mặt chôn vào trong ngực hắn, hơi thở như lan.
Lại giải độc hả. Hình như Hồng Loan cũng ở đây.
Không giải độc, qua bên kia ngủ, cẩn thận cảm lạnh.
Hứa Bất Lệnh mềm giọng an ủi một câu, chậm rãi đi đến trước màn, đặt thái hậu xuống bên cạnh Lục phu nhân, để nàng nằm xuống, lại phát hiện cánh tay trên cổ không buông ra, còn cố ý sờ lên mặt hắn, ú ớ nói.
Thật khó chịu. Lệnh ca ca.
.
Hứa Bất Lệnh nhìn Lục phu nhân nằm bên cạnh một cái, dù trước nay tố chất tâm lý luôn vững như bàn thạch, nhưng lúc này trong lòng vẫn khó tránh khỏi như đang đi dây cáp treo, nói khẽ.
Ta còn cảm thấy khó chịu hơn ngươi. Bảo bảo thành thật chút.
Ô.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của thái hậu hiện ra mấy phần không cao hứng, như có như không lắc lắc đầu, mắt khẽ mở, quay đầu, đưa tay vỗ hai hồi lên người Lục phu nhân.
Ngươi đi..