Thế Tử Hung Mãnh

Chương 255: Thư nhà

Chương 255: Thư nhà




Mưa rào chẳng biết ngừng từ lúc nào, lúc gió sớm thổi phất qua, xung quanh Ngọc Phong Sơn lần nữa căng tràn sức sống. Chim yến ríu rít trong sơn dã, thỉnh thoảng có chim chóc ngậm nhánh cây đậu xuống trên mái vòm tránh nóng sơn trang, vừa xây tổ vừa hiếu kỳ nhìn xuống cửa sổ hé mở bên dưới.

Nắng sớm vẩy xuống mặt hồ rộng thoáng, cá chép nhảy lên mặt nước, hoa sen đong đưa theo gió, trên bệ cửa sổ, mũ rộng vành và áo tơi sớm đã không thấy bóng dáng.

Trong phòng, bình rượu vẫn đổ gục trên bàn, mùi rượu thoang thoảng lại đã tiêu tán, bầu không khí an tĩnh đến mức có phần quỷ dị.

Màn trướng rủ xuống còn chưa được nhấc lên, thái hậu mắt hạnh trợn tròn, nhìn trân trối lên màn đỉnh, hai hàng lông mi không chút động tĩnh, cứ thế duy trì hồi lâu.

Ta. Tối qua ta làm cái gì.

Hứa Bất Lệnh đã tới?

Ánh mắt thái hậu tràn đầy vẻ mờ mịt, cố gắng đi hồi tưởng chuyện tối qua, chỉ là ký ức chỉ đến lúc trò chuyện với Lục phu nhân liền im bặt mà dừng, đằng sau đều là một vài đoạn ngắn còn sót lại, rất khó phân biệt ra là mộng cảnh hay chân thực.

Hệt như nằm mộng.

Không đúng, không thể nào là nằm mộng.

Thái hậu gắt gao nhíu chặt lông mày, cảm giác lại một phen, chắc chắn là Hứa Bất Lệnh. Súc sinh.

Trong mắt thái hậu mang theo oán giận khó nói nên lời, hoàn toàn không nghĩ tới Hứa Bất Lệnh cũng dám to gan như vậy, Hồng Loan còn ở bên. Không ngờ nghiệt chướng kia lại dám.

Nghĩ tới đây, trong lòng thái hậu hơi sợ, dùng ra dũng khí rất lớn mới dám nghiêng đầu nhìn sang. Lục phu nhân an tĩnh nằm ở bên, nhịp thở và quần áo đều hoàn chỉnh, bộ dạng không giống như là bị khi nhục qua.Xem ra nghiệt chướng này còn có chút lương tâm.

Thái hậu gắt gao siết chặt nắm tay, có chút khó mà tin tưởng.

Nhưng tùy theo từng mảnh ký ức từ từ được chắp nối ghép lại, nàng ẩn ẩn ước ước nhớ ra được, là mình cường hành lôi kéo không cho Hứa Bất Lệnh đi.Tới đều tới rồi.

Làm sao có thể!

Ánh mắt thái hậu không giấu được vẻ quái dị, hoàn toàn không thể ngờ ký ức tối hôm qua là thật, nữ nhân điên kia sao có thể là mình, chắc chắn là trúng yêu thuật nào đó.Dù nàng chủ động, nhưng hắn cũng không nên làm như vậy ngay trước mặt Hồng Loan.

Tâm tư không ngừng biến chuyển, thái hậu lại nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, lặng lẽ đứng dậy muốn đi cầm thẻ gỗ lim, nhưng tử tế tìm tòi, lại nhớ không nổi tình hình cụ thể tối qua.

.Cũng không biết qua bao lâu, tiếng huyên náo đột nhiên vang lên.

Thái hậu giật nảy mình, vội vàng nhắm mắt lại vờ ngủ.

Lục phu nhân khẽ"Ô"một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn chung quanh, đợi sau khi tỉnh hắn, mới hơi có phần biếng nhác xoay người, nằm nghiêng trên gối đầu, lôi kéo đệm chăn, Tương Nhi. Dậy nào.

Tâm tạng thái hậu run lên, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới từ từ mở mắt ra, khẽ hít vào một hơi, làm ra bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ.

Trời sáng rồi.Lục phu nhân híp mắt"Ừ"một tiếng, hơi chút hồi tưởng rồi hỏi.

Sao lại ngủ ở đây. Ngươi dời ta qua ?

Nét mặt thái hậu cứng ngắc, nghĩ nghĩ một lúc mới đáp, Ừ. Tối hôm qua ngươi uống say.

Ta nhớ ngươi nằm xuống trước mà.

Nửa đêm lại tỉnh.

Thái hậu không dám nhiều lời, cũng không tiếp tục nằm, lật người ngồi dậy.

Trời sáng rồi, nhanh lên núi đi.

Ừm.

Lục phu nhân còn hơi có chút buồn ngủ, mím môi một cái, đột nhiên khẽ cười.

Tương Nhi, có phải tối qua ngươi mơ giấc mơ kỳ quái nào đó không?

Thái hậu chính đang tìm giày chợt cứng người, chớp chớp mắt hỏi.

Mơ cái gì?

Không có gì. Chỉ là hình như nghe được ngươi ư ư a, giống hệt mấy đứa nha hoàn không thủ quy củ. Ha ha.

. Phi.

Sắc mặt thái hậu đỏ lên, nhưng không dám nhiều lời, vội gấp gáp chạy đi ra.

Lục phu nhân tử tế hồi ức, lại nhớ không rõ trường cảnh tối qua.

Lục phu nhân đỏ mặt, ngấm ngầm"phi"một tiếng, thầm nghĩ, Lệnh Nhi ở trên núi, làm sao có thể tới đây, xem ra chắc là hôm qua uống quá chén.

.

Biển trúc lay động theo gió nhẹ, tiếng lá trúc xào xạc như tiếng cầm sắt vờn quanh.

Hứa Bất Lệnh xong chuyện phủi áo mà đi, ngồi trên xe lăn giữa rừng trúc, chấp bút mài mực, ấp ủ hồi lâu, trong đầu lại luôn hiện lên hình ảnh đêm qua, khiến cho tâm thần nhiễu loạn khó mà hạ bút.

Hôm qua chuyện xảy ra rất nhiều, hết thảy đều tính là nằm trong tầm khống chế, nhưng chuyện sau cùng kia hiển nhiên có hơi quá trớn.

Ôn nhu hương là anh hùng trủng, quả nhiên không phải chỉ là câu chơi cười. Buổi tối chạy đến trong phòng thái hậu, bị thái hậu bảo bảo lôi kéo không cho đi, không biết làm sao, cuối cùng chiều theo.

Lục phu nhân còn ở bên, trước nay Hứa Bất Lệnh vẫn luôn xem Lục phu nhân là người nhà, tuổi tâm lý của Lục phu nhân còn nhỏ hơn cả hắn, làm sao thật có thể coi như trưởng bối, nhưng nếu nói là ái mộ phu thê, ngăn cách thế tục đặt ở trước mặt, hắn không thể không để ý đến cảm thụ của Lục phu nhân, làm như thế hiển nhiên có chút không tôn trọng.

Gió sớm từ từ thổi phất qua, Hứa Bất Lệnh ho nhẹ một tiếng, quét đi tạp niệm trong đầu, bút lông dính chút mực trong nghiên, phất tay áo, ấp ủ một phen, sau đó viết xuống.

Phụ vương, gần đây mạnh khỏe, không cần lo lắng.

Sau khi Hứa Bất Lệnh tới Trường An cầu học, bởi vì bị mai phục ở Vị Hà, lại không tìm được hắc thủ sau màn, trước nay vẫn luôn thận trọng hành sự, Túc vương Hứa Du cũng tương tự.

Vì không đánh cỏ động rắn, Túc Vương làm ra tư thái an tâm giao Hứa Bất Lệnh cho hoàng đế trông nom, phòng ngừa khiến người mượn cớ. Thư tín lui tới cũng là đi qua dịch trạm quan gia, không hề có ý giấu giếm, không cần đoán cũng biết nội dung thư từ tất bị người kiểm tra.

Bây giờ Tỏa Long Cổ đã được giải, không cần lo lắng đến tính mạng, nhưng tin tức này không khả năng công khai ngoài sáng, nếu biết hắn đã giải độc, cái bẫy nhắm đến hắn tất sẽ có biến, tốt nhất vẫn nên giả vờ như"Dựa vào rượu giải độc khôi phục hai thành", nhằm lưu lại một lá bài tẩy, lúc tất yếu có thể cầm ra xoay chuyển thế cục, đào thoát khỏi Trường An.

Hứa Bất Lệnh ở kinh thành gặp trường diễn trò, như thế nhất định phải đánh tiếng với Túc Vương trước, nếu không giả thành độc phát tác gì đó, Túc Vương trực tiếp mang theo thiết kỵ đạp qua Thiên Dương Quang, vậy lại to chuyện.

Sa sa sa.

Đầu bút lông xẹt qua giấy Tuyên, phát ra tiếng vang khe khẽ.

Hứa Bất Lệnh chăm chú viết xuống tình hình thân thể và suy đoán đối với kẻ sau màn, cuối cùng bỏ thêm một câu"Đừng lo Bất Lệnh sống chết, mọi chuyện phải nghĩ thật kỹ rồi hẵng làm", sau đó khép trang giấy lại.

Sở dĩ thêm câu này, là bởi Túc Vương thật có khả năng vì hắn mà khởi binh tạo phản, lấy thế cục trước mắt, có lẽ có thể đánh tới Trường An giết hoàng đế, song không diệt được Tống thị.

Quay đầu tân quân mang theo sáu Vương bình loạn, mười hai châu tây bắc cỏn con căn bản không ngăn được, trừ phát tiết lửa giận trong lòng, đối với đại cục không có chút ý nghĩa nào, ngược lại chính vừa đúng ý muốn của đối thủ. Nằm gai nếm mật, mưa rồi hẵng động, như thế mới đi được càng xa.

Viết xong thư nhà, Hứa Bất Lệnh cầm lên nhìn mấy lần, thoáng trầm mặc, đảo mắt nhìn về hướng tây bắc. nơi đó là nhà của hắn, tới cái thế giới này gần hai năm, kiếp trước kiếp này sớm đã dung hợp, lại chưa từng thật tận mắt thấy qua, trước cứ phải vượt qua những ngày tháng nơm nớp lo sợ ở Trường An Thành cái đã, như thế kể ra, đúng thật có chút nhớ nhung.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất