Chương 256: Bầu rượu giữa biển hoa
Hổ.
Hổ.
Hổ.
Kèn lệnh chấn thiên, gót sắt như sấm, vang vọng khắp ngàn dặm cát vàng.
Hùng thành nguy nga bàn cứ trên sa mạc, gió thổi vương kỳ tung bay phần phật, vừa nhìn liền thấy đại đội kỵ mã mênh mông vô bờ, kéo dài đến tận cuối trời.
Túc Châu Thành là một tòa tân thành vừa mới được xây dựng lên không tới sáu mươi năm, là thủ phủ của toàn bộ tây bắc, cũng là tòa đại thành cuối cùng ở biên giới địa đồ Đại Nguyệt, từ đây tiếp tục đi về hướng tây năm trăm dặm chính là Ngọc Môn Quan.
Dưới thành có suối, nước ở suối dùng để nhưỡng Thủy Nhược Tửu, nơi này trước nay cũng được xưng là"Tửu Tuyền", nằm ở trung tâm hành lang Hà Tây, mệnh mạch nối liền giữa Tây Vực và Trung Nguyên, trước kia vẫn luôn nằm ngoài biên giới Thiên Dương Quan của vương triều Trung Nguyên, thẳng đến một giáp trước mới được Túc Vương Hứa Liệt khai hoang gặm xuống.
Lúc này đang là tháng tư, trên ngàn dặm cát vàng, trời nắng chang chang.
Vạn mã bôn đằng cuốn thốc cát vàng, dù đứng cách vài dặm, thương đội trên quan đạo vẫn bị thanh thế này chấn nhiếp, khom lưng cúi đầu, không dám lộ ra nửa điểm kiêu ngạo hay bất mãn với hộ vệ nơi cửa thành.
Nhân khẩu Túc Châu Thành không nhiều như Trường An, cũng không sôi động như vùng sông nước Giang Nam, nội địa Trung Nguyên để uẩn sâu dày, tựa như tráng hán khoác áo da thú, tay cầm đại đao ngồi bên đường miệng lớn gặm thịt uống rượu, không đăng được đại nhã chi đường của văn nhân sĩ nữ, thậm chí bị người hí xưng là"thất phu lỗ mãng", nhưng mỗi khi chiến hỏa xé nát rèm châu, cường địch bước vào cửa, lại có thể mang đến cho người cảm giác an toàn, đấy chính là Túc Châu!Ngàn dặm cát vàng như biển, vạn mã bôn đằng như sóng.
Chính ở bên ngoài thành trì hội tụ giữa thô kệch và phóng khoáng này, khăng khăng lại có một phiến ốc đảo muôn tía nghìn hồng, nước sông trong vắt, hoa lá thắm tươi, biển hoa lạc quẻ với cảnh sắc xung quanh, phảng phất như một tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ rơi vào trong phỉ trại.Phiến biển hoa không có bất kỳ người ngoài nào có thể tiến vào nửa bước này có một cái tên rất không hợp với cảnh sắc, gọi là"Tiểu Kiếm Hải", xuất xứ từ tổ tiên Đông Hải Lục thị ném kiếm xuống biển bên bờ Bách Xích Nhai, khai tộc lập phổ, bởi vậy Đông Hải Lục thị cũng được người xưng là"Lục Trầm Kiếm Hải", Túc Vương phi chính được lớn lên từ đó.
Đầu tháng tư, đúng vào thời điểm trăm hoa đua nở.Giữa biển hoa muôn tía nghìn hồng, một gian nhà gỗ nhỏ nằm bình yên trong đó, bốn góc nhà gỗ treo chuông gió, gió Tây Bắc vĩnh không ngừng nghỉ, cứ thế liên hồi phát ra từng chuỗi thanh âm"đinh đinh đương đương"
Nhà gỗ đã có chút năm tháng, lại sạch sẽ như mới, bên trong đặt ngựa gỗ, giường lớn, ghế đu dây. chính giữa treo một bức họa, dưới bức họa đặt bài vị, ba nén hương vừa mới cháy được một nửa.Ngoài phòng có một mảnh ban công không lớn, hai chiếc ghế trống rỗng đặt trên ban công, ở giữa là chiếc nôi, trên nôi cũng treo chuông gió, chỉ là được dây đỏ buộc lại, hẳn là sợ kêu mãi khiến trẻ nhỏ trong nôi không ngủ được.
Hết thảy đều in hằn dấu tích tháng năm, sớm đã cảnh còn người mất.Bên cạnh ban công, nam nhân thân khoác mãng bào chống tay nơi gối, hơi có vẻ biếng nhác ngồi đó, mắt đào hoa, lông mày như kiếm, trong tay cầm hồ lô rượu màu xanh, vốn là cùng một đôi với hồ lô rượu màu đỏ son. Từ thân hình thì thấy có mấy phần tương tự Hứa Bất Lệnh, chỉ là nam nhân đầu đầy tóc trắng búi trên đỉnh đầu, khóe mắt khó che đậy nếp nhăn năm tháng in hằn, khí chất không có vẻ phong mang tất lộ như Hứa Bất Lệnh, có chăng chỉ là vẻ tang thương hờ hững và an tĩnh.
Hô. hô.Hoành nhẹ thổi phất qua nhà gỗ, cuộn lên từng đợt gợn sóng giữa biển hoa.
Thân là chủ nhân của phiến thiên địa này, ánh mắt nam nhân lại chỉ đặt ở một tấc vuông bên người, nơi đó đặt một đôi giày thêu. Vị trí đặt giày thêu vốn là nơi một nữ hiệp rất anh khí thường ngồi cùng với hắn, nhưng lúc này chỉ còn lại hắn lẻ loi một mình, phiến biển hoa trước mắt có đẹp đến mấy, phảng phất cũng mất đi ý nghĩa.Sàn sạt.
Tiếng bước chân truyền đến, giữa biển hoa một lão nhân thân mặc văn bào đi tới, bên hông giắt trực đao, trong tay cầm một phong thư, đi tới phía sau nam nhân, khẽ gật đầu nói, Vương gia, thế tử gửi thư.
Túc Vương Hứa Du hồi thần từ trong ký ức xưa cũ, đưa tay tiếp lấy phong thư, đọc lướt qua một lượt.
Lão nhân văn bào được người Túc Vương phủ xưng là lão Nhạc, cùng với lão Tiêu được xưng là hai đại môn thần Túc Vương phủ, trên giang hồ lại thích tôn xưng hắn làm"Dược Cửu Lâu", cùng lão Tiêu một công một thủ, công lưu ở bên cạnh Túc Vương, thủ thì bảo hộ cho Hứa Bất Lệnh.
Lão Nhạc không lắm lời như lão Tiêu, chỉ an tĩnh đứng sau lưng chờ đợi.
Phong thư ngắn ngủi, Hứa Du lại nhìn hồi lâu, thẳng đến khi mặt trời ngã về tây, tiếng vó ngựa nơi xa dần tan biến mới khép trang giấy, lẩm nhẩm nói.
Đừng lo lắng Bất Lệnh sống chết, mọi chuyện nghĩ kỹ rồi hẵng làm. Lệnh Nhi lớn rồi.
Lão Nhạc chắp tay đứng đó, tử tế ấp ủ một phen, lát sau mới ngữ khí bình thản mở miệng nói.
Thế tử vốn là một đời thiên kiêu, trải qua chuyện này, có điều cảm ngộ cũng là hợp tình hợp lí.
Hứa Du khẽ cười một tiếng, thả phong thư vào trong ngực, cầm lấy hồ lô rượu màu xanh, nhìn biển hoa trước mắt.
Năm đó vương phi nói bản vương không chí lớn, trong mắt không có thiên hạ, chỉ có người nhà. Đến sau chẳng phải vẫn thích kẻ cách cục không lớn, chỉ có người nhà như bản vương. Gia quốc khó lưỡng toàn, mười năm trước đứng ở góc độ thiên hạ, vương phi không trách bản vương, nhưng đau khổ bản vương đều đã nuốt cả. Giờ Lệnh Nhi cũng khiến bản vương đứng trên góc độ thiên hạ, mưa định rồi mới động. Lẻ loi trơ trọi một mình, mưu được thiên hạ lại thế nào, không bằng một mồi lửa thiêu đốt, xem như tế điện.
Lão Nhạc lắc đầu.
Thế tử rốt cuộc chỉ đang suy đoán, nếu sau lưng là triều đình, bọn họ tuyệt không dám giết thế tử, nếu không đã động thủ lúc ở Vị Hà, chứ không lưu thế tử đến tận bây giờ. Thân là vương giả, ngôn xuất pháp tùy, một tên bắn đi ra liền không thu lại được, thế tử muốn vương gia yên ắng tĩnh quan kỳ biến, mưu định rồi mới động là đúng.
Hứa Du trầm mặc, lắc đầu tiếp lời.
Chính bởi vì các ngươi đều nghĩ như vậy, đối phương mới không chút kiêng dè. Lệnh Nhi ở Thái Cực Điện liều mình đánh cược, bị trọng thương, kẻ sau màn chuyển tay đưa tới rượu giải độc, tất nhiên là có mưu đồ. Để phòng sinh thêm biến bố, sợ rằng rất nhanh liền sẽ động thủ. Truyền lệnh đi xuống, các lộ tây, bắc âm thầm tập kết tới Tần Châu, một khi Lệnh Nhi có nửa điểm bất trắc, trực tiếp xua quân bình Trường An.
Lão Nhạc nhướng mày.
Còn mong vương gia nghĩ lại, nếu kẻ sau màn không phải đương kim thánh thượng, chẳng phải trúng vào bẫy rập.
Hứa Du quét mắt liếc nhìn biển hoa, thanh âm bình thản nói.
Trúng kế lại thế nào, chí ít kẻ sau màn chắc chắn ở Trường An, giết sạch trăm vạn người Trường An, như thế liền tuyệt không khả năng giết nhầm.
Cái này.
Lão Nhạc nhíu mày, hơi chút ấp ủ một phen, sau cùng lại chỉ khẽ thở dài.
Vương gia xin nghĩ lại.
Lấy thiên hạ làm bàn cờ, tinh mưu tính kế thôi diễn mưu đồ, vậy cũng phải cần bản vương bồi bọn hắn chơi mới được. Chỉ cần lật tung bàn cờ là xong, bản vương lại muốn xem xem, bọn hắn có dám hạ cờ hay không.
Hứa Du nói xong liền khẽ vung tay áo bước nhanh rời đi, tóc trắng phất phơ tan biến giữa muôn tía nghìn hồng.
Lão Nhạc đứng đó suy tư hồi lâu, cuối cùng lắc lắc đầu, xoay người đi đến đại doanh Tây Lương quân trú đóng ở bên ngoài Túc Châu Thành.