Chương 257: Bày mưu tính kế
Cạch.
Trong một tòa phủ đệ xa hoa ở Khôi Thọ Nhai, thái úy Lưu Bình Dương ngồi trước bàn cờ trong trà xá, đặt mạnh quân cờ xuống, quân đen vỗ trên bàn cờ gỗ lim, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Trà xá rất an tĩnh, bốn phía đều có hộ vệ nghiêm phòng tử thủ, không ai có thể nghe được tiếng nói chuyện trong đó.
Ngồi ở phía đối diện Lưu Bình Dương là Phiêu Kỵ đại tướng quân Hàn Trung Du, Ngạc Châu Hàn gia là tướng môn thế gia, luận về tư lịch còn cao hơn cả Quan Trung Lưu gia, lúc tiền triều Đại Tề thống ngự thiên hạ, Hàn gia từng đi ra nhân vật đứng hàng tam công. Một giáp trước, ba nước loạn chiến, Hàn gia chia ra làm hai, một phần trong đó theo chủ cũ di chuyển đến mạc bắc, phần còn lại thì quy thuận Đại Nguyệt di chuyển đến Quan Trung.
Bởi vì nguyên nhân này, thanh danh và uy phong Hàn gia bị hạ thấp không ít, dần dần mới bị tướng môn mới nổi sau này ép xuống, nhưng lạc đà chết gầy vẫn lớn hơn ngựa, luận về tướng môn Trung Nguyên, Hàn gia vẫn cứ nằm trong top ba, Lưu gia chủ yếu nắm phòng tuyến tây bắc, Hàn gia nắm khu vực đông bắc, tính là hai cỗ thế lực lớn nhất trong hệ thống võ quan Đại Nguyệt.
Trong trà xá, hương khói lượn lờ, Lưu Bình Dương thân hình cao lớn thật ra không quá tinh thông đánh cờ, nhưng thân ở kinh thành, quan chức tới hàng thái úy, không biết trò chơi phong nhã này tất sẽ bị đám quan văn chê cười, lúc này còn rất chăm chú hạ cờ, ngoài miệng lại nói tới chuyện mấy ngày trước.
Yến Vương phái người thăm dò, chỉ tiếc Hứa Bất Lệnh chưa từng lộ diện, còn không rõ ràng có phải đã khôi phục thương thế hay chưa, nếu tiếp tục phái người tất sẽ đánh cỏ động rắn.
Hàn Trung Du bốn mươi ra mặt, thoạt nhìn càng giống nho sinh, vuốt vuốt quân trắng trong tay, hơi chút ấp ủ một phen rồi mới tiếp lời.
. Nước cờ này nhất định phải đi, từ khi thánh thượng kế vị đến nay, trọng văn ức võ, mấy năm gần đây nghe nói còn chuẩn bị thiết hai nơi nha môn, một nơi chuyên quản quyền điều binh không chưởng quản quân ngũ, một nơi chưởng quản quân ngũ lại không quyền điều binh. Gặp chiến sự, từ chỗ thánh thượng nhận lấy hổ phù lãnh binh xuất chinh, đây không phải làm càn thì là gì, vạn nhất Bắc Tề phá quan, chẳng lẽ Túc Vương vẫn cứ án binh bất động, chờ đợi thánh thượng phát xuống hổ phù.
Quá nửa quân đội Đại Nguyệt đều tập trung trong tay thiên tử và phiên vương Tống thị, song vẫn có rất nhiều thế gia quân phiệt tay nắm trọng binh, Lưu, Hàn chính là đầu to trong đó.Tựa như Tây Lương thiết kỵ dưới tay Hứa gia chỉ nghe lệnh Túc Vương, binh mã dưới trướng hai nhà Lưu, Hàn cũng tương tự. Lúc quốc phú quân cường, thiên tử tự nhiên tùy tâm sở dục điều động, nhưng một khi vị ngồi trên long ỷ kia xảy ra vấn đề, Đại Tề một giáp trước chính là ví dụ sống sờ sờ. Hứa Liệt đều giết vào Trường An, không ít tướng môn lại vẫn án binh bất động đứng ngoài quan sát thế cuộc.
Hiện tại thiên tử tách quyền nắm binh và quyền điều binh, hết thảy đều phải nghe lệnh thiên tử, đối với hai nhà Lưu, Hàn mà nói, không khác chính mình nuôi ra đứa con béo tốt trắng trẻo, đến lúc trưởng thành có thể làm việc lại không làm dùng, huyện lệnh còn chạy tới nói,"Sức vóc không sai, để lão Vương sát vách dẫn đi đào hai mẫu đất."Hoặc là,"Ta an bài một người cho ngươi, để hắn dạy ngươi cách dùng con trai", nếu hai nhà Lưu, Hàn chịu nguyện ý, trừ phi đầu óc bị lừa đá. Trong tay không binh liền thành quang can tư lệnh, còn kêu tướng môn cái gì nữa?
Chẳng qua Đại Nguyệt rốt cuộc không phải Đại Tề đã nát đến tận xương khi trước có thể so, từ lúc đóng đô Trường An đến nay, ba đời quân chủ người sau ghê hơn người khác, Tống Kỳ đương nhiệm càng có vẻ như là thiên cổ minh quân, dân tâm sở hướng, chúng vọng sở quy, vô luận trong quân đội hay trong giai cấp sĩ phu đều có uy vọng cực cao, bằng không há có thể chỉ bằng một câu của thiên tử, bảy vương liền đều thành thật đưa con trai đến kinh thành. Hai nhà Lưu, Hàn thế lớn đến mấy, cũng không hơn được Hứa gia liệt thổ phong cương, tự nhiên không dám ngay mặt trái ý thiên tử.Lưu Bình Dương trầm tư một phen rồi nói.
Yến Vương ngực có thao lược, từ nhỏ liền trọng quân ngũ, đáng tiếc thời vận không đủ, không được tiên đế coi trọng. Nhưng danh vọng ở kinh thành lại vẫn luôn rất cao.
Hàn Trung Du giơ tay lên, lắc đầu nói, Nói cái này vô ích, đổi ai cũng đều hơn. Vẫn nên nói chính sự thôi, còn tiếp tục phái người thăm dò tất sẽ đánh cỏ động rắn, Hứa Bất Lệnh treo lên cái tiếng Thanh Khôi, người chốn thị tỉnh đỏ mắt rất nhiều. Hay là thả thêm chút tiếng gió, tìm vài người tới cửa đưa bái thiếp, ăn nói khó nghe chút, ta không tin lấy tính cách Hứa Bất Lệnh, nếu đã khôi phục lại có thể nhịn mà không tiếp.
Lưu Bình Dương suy nghĩ một lúc, cười nói.
Cách này không sai, đi an bài đi. Mấy ngày trước, Tập Trinh Ty Trương Tường ở trong nhà, bị một tên hiệp khách giang hồ đánh đến cửa, nghe nói chính là Chúc Lục được thánh thượng phong Thập Vũ Khôi, thái phi nương nương đều bị thương. Phóng thêm chút tiếng gió, cứ nói mười năm trước Thiết Ưng Liệp Lộc đánh gãy sống lưng quân nhân, giờ ngay cả chủ quan Tập Trinh Ty đều như giấy dán, cũng tính là tạo thế cho chuyện quân nhân chịu đãi ngộ bất công.Hàn Trung Du khẽ gật đầu, vừa đánh xong ván cờ liền đứng dậy rời khỏi trà xá.
.
Ngọc Phong Sơn, Phù Dung Quan.Từ sau đêm mùng ba tháng tư, Hứa Bất Lệnh chưa từng ra ngoài, đưa thư cho Túc Vương xong liền an tâm điều trị thân thể trong rừng trúc, chờ đợi thái hậu tới cửa đưa. thuốc giải.
Đêm đó thái hậu mặc dù cũng uống say, lại vẫn có chút ký ức, ngày thứ hai tự nhiên không lên núi tìm Hứa Bất Lệnh hỏi cho ra chuyện, theo như quy luật lúc trước, đoán chừng phải nằm trong phòng tĩnh dưỡng hai ngày mới có thể lên núi, rốt cuộc"Tới đều tới rồi", chạy không thoát được, lên núi chắc chắn còn phải chịu tội, chuyện này trong lòng thái hậu rất rõ ràng.
Mà ở bên còn lại, tửu lượng Lục phu nhân vốn không tốt lắm, đêm đó xác thực uống say, không nhớ rõ chuyện bảo bối bồng nàng lên giường, mặc dù loáng thoáng nghe được thanh âm, lại chỉ tưởng là nằm mơ. Mỗi lúc trời tối Lục phu nhân đều sẽ mơ thấy Hứa Bất Lệnh, đối với chuyện này cũng không lấy làm lạ, ngược lại quan tâm đến một chuyện khác. dưỡng sinh trú nhan.Lục phu nhân và thái hậu nhận quen biết nhiều năm, lại cùng là nữ nhân, rất mẫn cảm đối với biến hóa của thái hậu, trơ trơ mắt nhìn thái hậu càng lúc càng thủy linh, trong lòng tự nhiên không được bình hành. cùng ở tại Ngọc Phong Sơn, dựa vào cái gì chỉ có chỗ thái hậu kia mới có hiệu quả?
Tuy đã là quả phụ gả cho người khác, nhưng nữ nhân không ai lại không yêu cái đẹp, Lục phu nhân tuổi tác không lớn, nhưng lo lắng tuổi già sắc suy là vấn đề mà nữ nhân dù là mười sáu tuổi hay sáu mươi tuổi đều sẽ quan tâm. Nàng bình thường trừ Hứa Bất Lệnh ra thì cũng không có quan tâm nào khác, đêm đó sau khi trở về liền tâm tâm niệm niệm nghĩ đến chuyện này, thái hậu không chịu nói, vậy đành chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Nói đến dưỡng sinh trú nhan, am hiểu nhất tự nhiên là đạo sĩ tu tiên vấn đạo, cách thì nhiều, đan dược cũng toàn là do đạo sĩ nghiên cứu ra được.Lục phu nhân bứt rứt trong phòng hai ngày, vốn định đi tìm cao nhân Phù Dung Quan, nhưng đạo sĩ Phù Dung Quan toàn là nam, hỏi chuyện này không được tiện cho lắm, thế là bèn chuyển dời ánh mắt đến trên thân Ninh đạo trưởng cả ngày ngồi trong rừng trúc làm tiên tử.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Mặt trắng thế kia.
Toàn thân trên dưới cũng rất trắng, mọi phương diện đều tìm không ra nửa điểm tì vết, nói không chừng cũng là vì làm đạo sĩ.
Có ý niệm này, Lục phu nhân liền đứng ngồi không yên, cùng là nữ nhân, Ninh đạo trưởng lại là người xuất gia, hẳn sẽ không chê cười nàng. Sau mấy ngày do do dự dự, Lục phu nhân liền xách theo một ít trái cây lấy được từ trong cung, chạy tới trúc xá nơi Ninh Ngọc Hợp thanh tu, định bụng lĩnh giáo cách làm sao để dưỡng sinh trú nhan.