Chương 258: Tự tìm khổ ăn
Khí hậu trên núi rất mát mẻ, không ồn ào huyên náo như chốn thị tỉnh. Mây trắng tựa hồ có thể vươn tay chạm đến, không cần khắc ý liền có thể trĩnh tâm ngưng khí, cho nên người ẩn cư quá nửa đều ở trên núi.
Đầu hạ gió mát phất phơ, cách phòng xá Hứa Bất Lệnh không xa, một tòa trúcm xá tọa lạc trong đó, trúc xanh vờn quanh, u tĩnh dị thường.
Ninh Ngọc Hợp là đạo sĩ, sống ở Trường Thanh Quan mười năm, tự nhiên chịu được tiỹnh mịch, hoặc nói cách khác là đã thành thói quen. Từ khi đi theo Hứa Bất Lệnh đến Phù Dung Quan liền cắm rễ ở gian trúc xá này, trừ thỉnh thoảng đi ra bồi cùng Hứa Bất Lệnh luyện kiếm uống trà, còn thì chưa từng xuất môn gặp khách, cảm giác tồn tại cơ hồ bằng không.
Lúc này Ninh Ngọc Hợp chính đang khoanh chân ngồi xếp bằng trong trà xá, thân khoác đạo bào màu đen, nhắm mắt ngưng thần, lưng eo thẳng tắp, bởi vì phần ngực không buộc vải, khiến cho đạo bào vốn dĩ tràn ngập tiên khí thoạt nhìn nhiều thêm chút sắc khí, chẳng qua thanh tu không người quấy rầy, có thể thưởng thức cũng chỉ có hồ điệp thỉnh thoảng bay qua mà thôi.
Sàn sạt.
Có tiếng giày giẫm lên lá trúc trong rừng, Lục phu nhân thân khoác váy xòe màu xanh sẫm chậm rãi đi đến bãi đất trống bên ngoài trúc xá, trâm phỉ thủy cắm nghiêng nghiêng trên đầu, khuỷu tay xách theo hộp cơm màu sơn tạo hình thụy thú, khí chất đoan trang thành thục, tựa như một đóa mẫu đơn quốc sắc khuynh thành hiện ra trong rừng trúc.
Ninh Ngọc Hợp võ nghệ cực cao, sớm đã phát giác được có người tới, mở mắt vén màn, gật đầu hành lễ nói.
Lục phu nhân.
Ninh đạo trưởng.
Lục phu nhân cũng cúi người đáp lễ, tiến vào trúc xá, ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh Ninh Ngọc Hợp, buông xuống hộp cơm trong tay, Ninh đạo trưởng ngày ngày bảo hộ Lệnh Nhi, lại truyền đạo thụ nghiệp, mấy ngày gần đây thực sự vất vả. Ngươi là sư phụ Lệnh Nhi, ta thân làm trưởng bối lại không chiêu đãi chu đáo, người xuất gia không gần thức ăn mặn, Ngũ Lĩnh bên kia mới vừa đưa đến trái cây, liền đưa đến cho ngài một ít, ngài nếm thử?
Ninh Ngọc Hợp đánh giá một phen, mặt mang ý cười đáp.
Lục phu nhân có lòng.
Lục phu nhân thấy đạo sĩ đều như là thế ngoại cao nhân, cho nên thần sắc có mấy phần co thúc, thoáng trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói, Ta chỉ là tới xem một chút, ừm. Nghe người chốn thị tỉnh nói, đệ tử đạo môn tu được đại đạo có thể trường sinh bất lão, dung nhan vĩnh trú, có phải thật vậy không?
Ninh Ngọc Hợp lắc đầu, hơi chút ngẫm nghĩ rồi nói.
Tĩnh tâm thanh tu, đúng là có thể kéo dài tuổi thọ trú dung dưỡng nhan, còn trường sinh bất lão thì chỉ là thị tỉnh đồn thổi mà thôi, theo ta thấy, đạo sĩ không thần kỳ vậy đâu. Cũng có khả năng là ta tu hành chưa đủ sâu, mười năm trước mới vào Trường Thanh Quan, tính là giữa đường xuất gia.
À.Lục phu nhân nhấp hé môi, khẽ sáp lại gần mấy phần, mỉm cười nói.
Thì nghe người nói rất thần kỳ, cái gì mà biết trước năm trăm năm, biết sau năm trăm năm.
Ninh Ngọc Hợp cười lên đành chịu.
Đạo sĩ cũng có khác biệt, ta sở tu Toàn Chân Phái, không được tập thiên văn tinh tướng quẻ bói, cho nên không dạy đoán mệnh, Long Hổ Sơn bên kia am hiểu cái này. Chẳng qua ta tự mình len lén học được chút, lần này tới Trường An, trước khi đi còn tính cho mình một quẻ, quẻ tượng là"Khốn long hóa vũ, vật quan chi, quan chi nan hồi thủ", ý là, Giao long bị khốn gặp được mưa rào tưới mát vạn vật, sắp sửa bay lên chín tầng trời, tuyệt đối đừng nhìn, nhìn liền không cách nào quay đầu. Trên đường đi, ta còn chuyên tâm để ý xem, kết quả đừng nói rồng, đến cả rắn đều không thấy một con. Ha ha.Lục phu nhân cũng cười theo, lại không biết nên làm sao tán gẫu với đạo sĩ, do dự một phen, bèn dứt khoát trực tiếp hỏi.
Mấy ngày nay thái hậu cũng thường xuyên đến Phù Dung Quan, ta thấy khí sắc thái hậu tốt lên rất nhiều, ừm. Cứ như là có phương pháp đặc biệt nào đó, nhưng không nói ra được, Ninh đạo trưởng đạo pháp cao thâm, liệu có biết chuyện này?
Ninh Ngọc Hợp chớp chớp mắt, thật ra nàng cũng để ý tới chuyện này, thái hậu mà nàng từng gặp ở tiểu viện Tùng gia với thái hậu nhìn thấy gần đây, hoàn toàn chính là hai người khác hẳn nhau. Chỉ là cơ hội nàng được gặp thái hậu rất ít, cũng nói không ra vì sao lại thế, nên đành lắc đầu.
Thâm cung khổ muộn, có thể là vì đi ra giải sầu một phen, tâm tình tốt lên thôi.Lục phu nhân trầm tư nghĩ ngợi, một lúc sau lại lắc đầu.
Không giống. Có phải dùng cách dưỡng sinh nào đó của đạo môn không?
Lúc này Ninh Ngọc Hợp đã nghe được tâm tư của Lục phu nhân, trong lòng cũng không lấy làm lạ, rốt cuộc ngày thường phu nhân tiểu thư tới Trường Thanh Quan hỏi chuyện này không phải số ít. Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp nói.
Bần đạo thanh tu ở Trường Thanh Quan, ngược lại có biết một ít cách dưỡng sinh trú nhan, nếu Lục phu nhân cần, có thể dạy cho phu nhân.Lục phu nhân tự nhiên cần chứ, nhưng không tiện biểu hiện quá gấp, bèn hơi chút ngồi thẳng dậy, khẽ gật đầu nói.
Ừm. Ninh đạo trưởng nếu không rộn, có thể thử xem.
Ninh Ngọc Hợp vốn đang vô sự, lập tức bèn đứng lên, bồi Lục phu nhân đi tới phòng xá bên ngoài rừng trúc.
Phòng xá là gian phòng Lục phu nhân ở lại, cũng là một tiểu viện, Nguyệt Nô và mấy nha hoàn cũng ở trong đó, hoàn cảnh vô cùng ưu nhã.Lục phu nhân khoan thai cùng theo về lại trong khuê phòng, có chút nghi hoặc nhìn Ninh Ngọc Hợp, không rõ đây là muốn làm gì.
Ninh Ngọc Hợp đi đến cạnh giường, khẽ gật đầu ra hiệu.
Phu nhân cởi váy áo, sấp mình trên giường.
?Sắc mặt Lục phu nhân chợt cứng đờ, không ngờ còn phải cởi quần áo. Tuy nói đều là nữ nhân, nhưng vóc dáng Ninh Ngọc Hợp đến cả nữ nhân đều phải ghen tị, tuy nàng không kém, nhưng danh tiếng"đệ nhất mỹ nhân"thực sự quá dọa người, không khỏi có chút hoảng loạn.
Ninh Ngọc Hợp tự nhiên không nghĩ nhiều như vậy, mỉm cười nói.
Cách xoa bóp bình thường thôi, mặc váy áo không tiện thi triển.
Lục phu nhân thoáng ngập ngừng, xoay người đóng lại cửa sổ, sau đó mới chậm rãi đi tới bên giường êm, cởi đi váy xoè, chỉ mặc quần mỏng màu xanh nhạt và yếm thêu hình mẫu đơn sấp mình trên giường, sau đó lại cởi bỏ dây buộc yếm, đỏ mặt nằm sấp lên, khe khẽ ho một tiếng.
Ninh Ngọc Hợp ngồi xuống bên cạnh, vung tay áo, dán tay ngọc trắng trẻo sạch sẽ lên vai Lục phu nhân, hơi chút dùng sức nhéo một cái.
A.
Lục phu nhân lập tức run rẩy, không ngờ Ninh Ngọc Hợp thoạt nhìn nhu nhược không khác mình là mấy, lực tay lại lớn đến thế này, niết khiến bả vai hơi có chút đau nhức, vội mềm giọng nhắc nhở.
Ninh đạo trưởng, nhẹ chút.
Phu nhân chịu đựng chút, ngồi lâu không hoạt động, khí huyết lưu thông không được nhanh, lúc tuổi còn trẻ thoạt nhìn không sao cả, nhưng đợi thêm vài tuổi liền sẽ dễ dàng sinh bệnh. Thường xuyên xoa bóp nắn xương không có hại, ta tự biết chừng mực, phu nhân yên tâm là được.
Lục phu nhân nhíu mày, xuất thân thế gia môn phiệt, từ nhỏ chưa từng làm qua việc nặng, còn về bị thương gì đó lại càng không cần phải nói, thêu hoa bị châm đâm rách ngón tay đều có thể khiến nha hoàn lo lắng hãi hùng nửa ngày, đã bao giờ phải chịu đau đớn vậy đâu. Lập tức nhấp hé môi khẽ ừ một tiếng.
Ninh Ngọc Hợp không phải Hứa Bất Lệnh, đối với Lục phu nhân tự nhiên không có ý niệm thương hương tiếc ngọc gì cả, nói xoa bóp nắn xương liền là bó xương nắn xương, sau khi được Lục phu nhân đồng ý liền đặt cánh tay Lục phu nhân lên chân, nắm chặt cổ tay trắng trẻo, đầu gối ấn chặt vùng eo, dùng sức lôi kéo.
A. đau đau đau.
Lục phu nhân rốt cục không giữ được khí chất đoan trang nho nhã nữa, sấp mình trên giường, nửa thân trên bị kéo nhô lên, yếm thêu mẫu đơn cũng tuột xuống, chỉ là lúc này đã không cảm thấy ngượng ngùng, chỉ biết nhíu mày ra chiều ủy khuất, bàn chân không ngừng đạp lên nệm giường.
Ninh Ngọc Hợp có chút buồn cười, lực đạo vừa phải lôi kéo cánh tay không bỏ ra.
Thân thể trời sinh mềm dẻo, luyện tập nhiều chút liền kéo ra, thế này so với người tập võ luyện công thì còn nhẹ nhàng hơn nhiều lắm, chịu đựng chút.
A.
Lục phu nhân mím môi, nghe Ninh đạo trưởng nói vậy, đành chỉ biết cắn răng kiên trì.
Ninh Ngọc Hợp kéo một lúc, đột nhiên buông cổ tay ra, ôm lấy chân Lục phu nhân, dùng sức vặn chuyển thân eo, sau đó Lục phu nhân lại"A"một tiếng, bàn chân lắc lư giữa hư không, mắt nhòa lệ, nhưng tự mình tìm khổ ăn, có khóc cũng phải cắn răng nuốt lấy.