Thế Tử Hung Mãnh

Chương 259: Lục di?

Chương 259: Lục di?




Dưới mái hiên bên sườn núi, Hứa Bất Lệnh cầm theo quyển sách tịch thu được từ chỗ lão Tiêu, chăm chú nghiên cứu một phen, chính đang đọc đến đoaṛn phê chú"Hồng trang ngọc lộ hoa tiền túy, ngọa khán giai nhân phẩm ngọc tiêu.", chợt nghe tiếng hô đau đớn của Lục phu nhân truyền vào tai.
A. đau đau đau.

Khoảng cách rất xa, tiếng gió xào xạc che lấp khiến người bình thường căn bản không nghe được, nhưng mà Hứa Bất Lệynh giải độc thuận lợi, cảm giác tai mắt dần dần khôi phục, vượt xa thường nhân, cộng thêm hắn vốn cực kỳ mẫn cảm đối với tiếng kêu của Lục phu nhân, vừa nghe lập tức ngẩng đầu lên.

Lục di? !

Sắc mặt Hứa Bất Lệnh khẽ biến, rõ ràng có thể nghe ra được đây là tiếng của Lục phu nhân, thanh âm thảm thiết, tựa hồ đang phải chịu tội gì đó lớn lắm.

Không chút ngập ngừng, Hứa Bất Lệnh nhét sách vào trong ngực, thân hình như ưng kích vọt lên giữa trời, chớp mắt đã xuyên qua rừng trúc, tới thẳng phía sau phòng xá Lục phu nhân, vừa định trực tiếp xông phá cửa sổ đi vào, đột nhiên cả người chợt khựng lại.

Thoải mái không?

Cũng được. Chỉ là hơi đau chút, tê dại hết cả.

?

Lục di đang làm cái gì.

Hứa Bất Lệnh nhướng mày, nghi hoặc chẳng hiểu gì, nghĩ nghĩ liền vô thanh vô tức áp sát đến dưới cửa sổ, từ khe cửa liếc mắt nhìn vào bên trong.!

Hứa Bất Lệnh ho nhẹ một tiếng, vội vàng nghiêng mắt đi, che miệng lại.Đáng tiếc, chậm.

Ai?Trong phòng vang lên tiếng kinh hô của Ninh Ngọc Hợp, tiếp sau là một chuỗi tiếng vang xột xoạt.

Hứa Bất Lệnh sợ Lục phu nhân bị kinh hách, không dám cứ vậy bỏ chạy, vội vàng giật lui ra sau mấy bước, nhẹ giọng nói, Lục di, ngươi không sao chứ? Vừa nãy nghe được tiếng ngươi kêu thảm.

.Trong phòng đột nhiên trầm mặc, rõ ràng nghe thấy Lục di khẽ ho một tiếng, kèm với đó là tiếng vang khe khẽ, không cần nhìn cũng biết giờ chắc đang mặt mày đỏ ửng, lúng túng không thôi.

Ta không sao, Ninh đạo trưởng giúp ta giãn gân giãn cốt, ngươi cứ bận việc của mình đi.Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, tiến về phía trước một bước.

À. Có cần ta vào xem không? Đừng đừng đừng. Khục, không cần đi vào, ta không sao.

Lại một chuỗi tiếng xột xoạt.

Ninh Ngọc Hợp cũng mở miệng nói.

Lệnh Nhi, giờ đang không tiện. Vi sư tự có chừng mực.

À.

Hứa Bất Lệnh gật gật đầu, lúc này mới quay người rời khỏi phòng xá, đi ra mấy bước, lại quay đầu liếc nhìn, lắc đầu cười nhẹ.

Chậm rãi đi qua thạch đạo trong rừng trúc, còn chưa đi được bao xa, lão Tiêu đã chống quải trượng từ phía sau đi tới, xa xa liền giơ tay lên nói.

Tiểu vương gia, trong thành có động tĩnh.

Hứa Bất Lệnh dừng chân, quay đầu hỏi.

Sao thế?

Thần tình lão Tiêu có vẻ ủ rũ, chống quải trượng đi đến trước mặt, giơ tay ra nói.

Tiểu vương gia, lão Tiêu ta trước yên sau ngựa nhiều năm như vậy, tuổi đã cao còn chạy đông chạy tây, không công lao cũng có khổ lao. Quyển sách tranh kia chính là cô bản tiền triều lưu lại, trên đời chỉ có một quyển đó thôi, hay là ngài.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày.

Đọc sách hại mắt, hơn nữa còn dễ phân tâm, vạn nhất sau này đi thăm dò tin tức lại để lọt mất cao thủ nào thì sao.

Lão Tiêu giơ tay ra nói.

Tiểu vương gia, ta đây chẳng qua là thấy ngài hơn một năm không hoạt động gân cốt, cho nên mới mang đến cho ngài chút kinh hỉ.

Kinh hãi thì đúng hơn.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu đành chịu, từ trong ngực lấy ra"Đông cung ngọc thụ đồ"trả cho lão Tiêu.

Trong thành có động tĩnh gì?

Lão Tiêu cực kỳ trân trọng giơ hai tay tiếp lấy, còn dùng tay áo xoa xoa mới cất vào trong ngực.

Không biết là ai thả ra tiếng gió, nói tiểu vương gia thương thế đã lành, đám cao thủ tuổi trẻ Trường An mắt thèm kim biển"Thanh Khôi"đã lâu, lập tức chen chúc chạy tới Túc Vương phủ đưa vái thiếp, ngôn từ còn rất ngông cuồng, nói cái gì mà"Chỉ trao đổi ba quyền, điểm đến là dừng, sẽ không đả thương thế tử". Người ta theo đúng quy củ mà tới, chúng ta không tiện đuổi người, ngài xem, nên từ chối hay là.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày suy xét một phen.

Mấy ngày trước Khấu Mãnh tới đánh ta một trận, chắc là để thăm dò thân thủ. Lần này e là cũng tương tự, đã cầm rượu giải độc, đối phương tất biết ta khôi phục phần nào, che giấu ngược lại không hay. Chẳng qua ta không thời gian nhàn rỗi đi tiếp vái thiếp từng người, bảo chính bọn họ đánh trước, tuyển ra hai ba tên lợi hại nhất, sau đó ta hẵng lộ diện.

Đây cũng là quy củ giang hồ, muốn gặp chân phật, trước tiên cần phải qua được môn thần, không thể ai đứa tới vái thiếp cũng tiếp được.

Lão Tiêu cảm thấy đó là cách hay, khẽ gật đầu nói.

Được, ta đây đi thả tiếng gió.

.

Trong phòng tiểu viện, từ lúc Hứa Bất Lệnh, bầu không khí hơi có chút biến chuyển.

Lục phu nhân sấp trên giường, dùng váy áo che lại phần ngực, nét mặt đỏ lên, nhưng vẫn cố làm ra bộ dạng đoan trang, ánh mắt liếc nhìn cửa sổ, muốn nói lại thôi.

Ninh Ngọc Hợp nhíu mày, thân thể chắn ở trước mặt Lục phu nhân, biểu tình hơi có vẻ quái dị.

Ninh đạo trưởng, vừa rồi. Vừa rồi Lệnh Nhi không thấy được gì chứ?

Lục phu nhân do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi. Lúc nãy nàng bị trói quặt hai tay để kéo duỗi, vừa khéo đối diện cửa sổ, nếu Lệnh Nhi nhìn thấy, chẳng phải đã thấy được.

Lục phu nhân cúi đầu, cơ mặt co quắp cả lại.

Ninh Ngọc Hợp võ nghệ không bằng Hứa Bất Lệnh, cũng không dám chắc vừa rồi Hứa Bất Lệnh có thấy được gì hay không, bất quá lấy hiểu biết của nàng đối với Hứa Bất Lệnh, phẩm hạnh đoan chính, tri thư đạt lễ, hẳn là không đâu, thế là bèn khẽ cười nói.

Không có, chắc nghe được tiếng phu nhân kêu la nên mới lo lắng chạy tới. Lệnh Nhi đúng thật rất quan tâm tới phu nhân.

Nghe được lời này, sắc mặt Lục phu nhân thoáng hòa hoãn phần nào, tử tế nghĩ lại, vừa rồi chẳng qua mấy câu, Hứa Bất Lệnh liền từ bên kia chạy tới, phần quan tâm lo lắng này quả thực khiến người ấm áp trong lòng.

Lệnh Nhi trước giờ vẫn luôn như vậy, thương thế còn chưa khỏi hẳn, đáng ra nên hỏi thăm hắn một tiếng mới phải.

Nói đến đây, Lục phu nhân lại vặn vẹo uốn éo bả vai.

Để Ninh đạo trưởng giày vò một phen, đúng là thoải mái rất nhiều, cách này có hiệu quả với Lệnh Nhi không?

Ninh Ngọc Hợp chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, hơi có chút ngập ngừng nói.

Già trẻ đều được, chẳng qua. Chẳng qua Lệnh Nhi là nam tử, xoa bóp phải cởi áo, còn phải dùng rượu thuốc mới có thể hiện ra hiệu quả, bần đạo tuy là người xuất gia.

Nghe thế Lục phu nhân mới nhớ ra, không thể để đạo cô như Ninh Ngọc Hợp hầu hạ Hứa Bất Lệnh được, hơn nữa giữa sư đồ với nhau, có thân mật đến mấy cũng không tiện làm vậy, thế là hơi có vẻ áy náy nói.

Ừm. Ta không phải ý đó, hay là Ninh đạo trưởng dạy ta, đến lúc đó. Đến lúc đó ta sai nha hoàn tới làm.

Ninh Ngọc Hợp nhẹ gật đầu.

Vậy mấy ngày nữa ta đi mua chút rượu thuốc, phu nhân cầm đi thử xem. Có tiếp tục nữa không?

.

Trên gương mặt mỹ miều của Lục phu nhân hiện ra mấy phần xoắn xuýt, trong mắt còn có chút ủy khuất, nhưng vẻ ủy khuất này trước nay nàng chỉ hiển lộ trước mặt Hứa Bất Lệnh, ở trước mặt người ngoài tự nhiên không tiện kêu khổ, thế là lần nữa chậm rãi nằm xuống, bộ dáng cứ như thể mặc người cắt mổ.

Ninh Ngọc Hợp lắc đầu cười nhẹ, quét mắt nhìn lưng tuyết trơn bóng không chút tì vết, bàn tay trắng nõn khẽ giơ lên, lần nữa ấn xuống bả vai Lục phu nhân.

A. đau đau đau.

Xuỵt, chịu khó chút, không Lệnh Nhi lại tới.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất