Thế Tử Hung Mãnh

Chương 260: Phong Lăng Độ

Chương 260: Phong Lăng Độ




Trên quan đạo bằng đất vàng, trời nắng chang chang, dù mới đầu tháng tư, đối với lữ nhân lặn lội đường xa giữa cái thời tiết này, cờ phiến của trà xá tửu lưu bay phất phới ven đường còn hấp dẫn hơn cả khăn thêu hoa trong tay kỹ nữ.

Cách Trường An hai trăm dặm, Phong Lăng Độ nằm bên mép Hoàng Hà, là yếu đạo nối thông khu vực Tây Bắc và Trung Nguyên, nam lai bắc vãng đều cần phải đi qua nơi này, sau khi Thiết Ưng Liệp Lộc quét ngang thiên hạ, phương viên mấy trăm dặm quanh Trường An không còn có giang hồ, Phong Lăng Độ tựa hồ biến thành biên cảnh của giới giang hồ, đi tới Trường An, không quản ngươi là rồng hay hổ, qua Phong Lăng Độ, liền đều phải cụp đuôi thành thật làm người. Mà từ Trường An qua Phong Lăng Độ, người mới từ từ thẳng sống lưng lên.

Liệt nhật huyền không, thị trấn Phong Lăng Độ, bóng người đông đúc, tửu quán câu lan la liệt khắp đất, cửa hàng rèn đúc treo lên đao kiếm, vang động tiếng đinh đinh đương đương, nơi đây không có nhiều kiến trúc nguy nga dày nặng như ở Trường An, song cũng chỉ có đến đây mới có thể cảm nhận được phần thô quánh của khu vực Tây Bắc.

Trên quan đạo ngoài trấn, xe hàng xe khách nam lai bắc vãng cũng tốt, thương khách du hiệp cũng được, tùy thân đều sẽ mang theo đao kiếm, tiếng nói chuyện không nhiều, chỉ có trong trà xá ven đường mới thi thoảng truyền ra vài tiếng vang.

Mãnh Tử. Về nhà à?

Trên quan đạo đất vàng khô nứt, Khấu Mãnh tay chống Tề Mi Côn, áo bào rách rưới tả tơi, còn mang theo một ít vết máu. Ghế trúc vẫn vác trên lưng, mồ hôi trên người làm ướt vết thương kết vảy, cảm giác đau nhói khiến người khó chịu dị thường, chẳng qua bởi vì nhờ có viên đan dược kia, trừ đau với mệt ra thì không còn chịu khổ gì nữa.

Nghe thấy tiếng mẫu thân, Khấu Mãnh quay đầu ha ha cười.

Đúng vậy, về nhà.

Về nhà tốt.

Thanh âm rất hư nhược, nói xong một câu liền lại không có thanh âm.Khấu Mãnh đợi một lát, thả xuống ghế trúc trên tảng đá ven đường, quay đầu liếc nhìn, xác định chỉ là ngủ lại, lúc này mới thoáng thở phào một hơi, lần nữa cõng lên ghế trúc.

Đi ra mấy bước trên quan đạo đất vàng khô nóng, Khấu Mãnh lại quay đầu nhìn về phía Trường An Thành sớm đã tan biến trong tầm mắt. rõ ràng sắp có thể trị được rồi, nhưng đi trở về, liền không sống được.Tuy hai người theo gót đã chẳng biết rời đi từ lúc nào, nhưng len lén chạy về, hậu quả là cái gì, Khấu Mãnh biết rất rõ.

Hắn thiếu bạc xem bệnh, đi tìm việc, bị cố chủ nhìn trúng dẫn vào bẫy rập. Hiện tại chắc đang có người theo dõi ở phụ cận Hồi Xuân Đường, chỉ cần hắn dám ló đầu ra, kết cục tất sẽ là diệt khẩu.Mà"tiểu vương gia"kia, theo như đạo nghĩa giang hồ, có thể thả hắn lần đầu tiên, nhưng sẽ không thả hắn lần thứ hai. Hắn vừa chết, lão nương một mình làm sao sống được.

Thở dốc một hơi, nhìn phía cuối con đường sau lưng, biết không thể đi về, nhưng trong lòng nuốt không trôi cục tức này, rõ ràng sắp trị được rồi! Đi thôi. Về nhà. Tránh đường.

Tiếng nói của lão thái thái lần nữa vang lên, sau lưng chợt có tiếng lục lạc trên cổ ngựa phi nhanh.Khấu Mãnh hồi thần, chống lấy Tề Mi Côn vội dời mấy bước sang ven đường, chỉ là chân trái bị đánh thương trên Ngọc Phong Sơn, khập khễnh khó mà đi nhanh được, dù hắn đã tận lực trốn tránh, sau lưng vẫn có lực đạo cực mạnh truyền đến.

Ngựa sát qua ghế trúc, đánh cho cả người Khấu Mãnh vốn đang trọng thương lảo đảo một cái, ngã nhào trên đất, lão ẩu bị ném lăn ra một vòng. Mẹ!

Tức thì, sắc mặt Khấu Mãnh trắng bệch, liều mạng không để ý tới cảm giác đau nhói và máu tươi chảy ra dưới lớp vải băng, cả quỳ lẫn bò bổ nhào qua, kéo dậy lão ẩu.Cũng may có ghế trúc giảm xóc nên rơi không nặng, mái tóc trắng trước nay luôn rất chỉnh tề của lão ẩu hơi chút tán loạn, giơ tay lên nói.

Mẹ không sao. Đừng đánh nhau.Ba.

Một tiếng roi chấn rung vang lên trên quan đạo, roi ngựa bằng da quất lên lưng hán tử quần áo rách tả tơi, thoáng chốc liền quất ra một lỗ thủng trên áo vải vốn đã rách rưới, lộ ra băng gạc dính đầy vết máu bên dưới.

Tai điếc à? Xa vậy đều không nghe được.

Trên quan đạo, nam tử áo đen ngồi trên một con ngựa cao lớn dừng ở giữa đường, tay cầm roi ngựa sắc mặt giận dữ, bên hông nam tử treo lấy bảo kiếm ngọc bội, quý khí bức người, đằng sau còn có mười mấy thớt ngựa, chính giữa là một trung niên mái tóc hoa tiêu, đầu đội ngọc quan, lưng đeo trường kiếm khắc mây, hàm dưới để râu, mũi ưng, thoạt nhìn có chút khí thế, những lữ khách khác trên đường sớm đã tránh ra.

Nam tử cầm roi thấy hán tử lôi thôi quỳ trên mặt đất không quay đầu cũng không nói chuyện, trong mắt hiện ra mấy phần nổi nóng"Còn không mau cút đi."Lại đưa tay quất ra một roi.

Ba.

Cương phong đột khởi, côn như rồng ngâm.

Lần này, là tiếng Tề Mi Côn hất văng roi da.

Khấu Mãnh quỳ trên đất không đứng dậy, một tay nâng lão ẩu, Tề Mi Côn trong tay quét về phía tuấn mã sau lưng.

Chỉ nghe"Két", một tiếng giòn vang, bốn chân tuấn mã tức tốc bị quét gãy, liệt mã gào thét ngã trên quan đạo đất vàng. Nam tử áo đen cũng ngã xuống đất, trong mắt khó nén kinh ngạc, lộn nhào giật lùi ra sau mấy bước.

Mười mấy thớt ngựa phía sau đều giơ cao móng trước hoặc kinh hãi giật lùi, hơn mười người đồng loạt biến sắc,"Bá bá bá."rút ra bội kiếm tùy thân.

Thương khách du hiệp trên quan đạo tuy cả kinh với thân thủ của hán tử lôi thôi kia, lại không người dám ngăn, ai nấy đều là lùi ra xa một chút.

Giang hồ chính là như vậy, có bản lĩnh gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, không bản lĩnh liền phải nén giận vờ như không thấy, bằng không khó mà sống lâu được. Hơn nữa đại bộ phận khách giang hồ trên quan đạo đều nhận ra trang phục của đội nhân mã này. người U Châu Đường gia.

Vị chính giữa kia hẳn chính là gia chủ Đường gia Đường Giao, nghe giang hồ đồn thổi nói sắp vào kinh thụ phong Thập Vũ Khôi. Vô luận giang hồ hay thị tỉnh, U Châu Đường gia đều là bàng nhiên đại vật, lúc nghe chuyện phiếm trong trà xá có lẽ cảm thấy kiếm của Đường gia so ra còn kém kiếm của ba thế gia truyền thừa xa xưa khác, nhưng một khi đứng ở trước mặt, trên giang hồ lại có mấy người dám khinh thị.

Nam tử tuổi trẻ té xuống trước, trước là thối lui mấy bước, sau hồi thần lại mới sắc mặt bạo nộ, rút ra trường kiếm bên hông.

Mẹ nó, dám đánh ngựa của lão tử.

Khấu Mãnh đặt lão ẩu về lại ghế trúc, chống Tề Mi Côn đứng dậy, nét mặt gần như vặn vẹo, gân xanh trải rộng khắp cánh tay, bàn tay tràn đầy vết chai tựa hồ có thể cường hành bóp nát Tề Mi Côn.

Nam tử trẻ tuổi im bặt mà dừng, nắm lấy kiếm lần nữa lui ra mấy bước.

Đường Nhu, đi về!

Trong đội kỵ mã, Đường Giao nắm chuôi kiếm, mở miệng thấp giọng kêu một tiếng.

Đường Nhu cầm kiếm, thoáng ngập ngừng một phen, sau đó nhổ bãi nước miếng xuống đất, về lại trong đội kỵ mã, đuổi một tên hộ vệ xuống ngựa, lật người mà lên.

Đường Giao nhìn rất nhiều thương lữ và khách giang hồ trên quan đạo trước mặt một cái, thoáng khẽ trầm mặc, sau đó liền kẹp lấy bụng ngựa, mắt nhìn thẳng tiếp tục đi tới.

Giang hồ là nơi tin tức lưu truyền nhanh nhất, thứ như thanh danh, người giang hồ vẫn cần.

Sạt sạt sạt.

Mấy thớt ngựa cao to đi qua trên đường.

Khấu Mãnh chống Tề Mi Côn, hai mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm đội kỵ mã đi qua trước mặt, lại không có động tác, bởi vì áo bào bên chân bị một bàn tay tràn đầy vết chai nắm chặt, không động được.

Sạt sạt sạt.

Mắt thấy đội kỵ mã sắp đi qua hết, phía sau quan đạo đột nhiên truyền đến tiếng lục lạc và một tiếng nữ tử bình thản chất vấn.

Đánh người liền đi, Đường gia ngươi quản giáo con cái như thế đấy hả?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất