Thế Tử Hung Mãnh

Chương 263: Biển hoa rực rỡ (2)

Chương 263: Biển hoa rực rỡ (2)




Hứa Bất Lệnh tự nhiên sớm đã phát hiện, song không dám nói nhiều về chủ đề này, thoáng trầm ngâm suy nghĩ, sau đó cười nhẹ nói.

Lục di, đi mệt rồi?
r.
Lục phu nhân hơi có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn tiểu thạch đạo. hôm nay bị Ninh Ngọc Hợp giày vò một ngày, đúng là có hơi mệt chút, nhưng mới vừa đi ra dạo mmấy bước, không thể cứ vậy quay về được.

Ngay khi Lục phu nhân còn đang ngập ngừng, Hứa Bất Lệnh liền đi xuống dưới một bậc đá, đưa lưng dừng ở trước mặt Lụyc phu nhân.

Ta cõng Lục di.

?

Suy nghĩ lung tung trong đầu Lục phu nhân bị quét sạch, nhíu mày nhìn bảo bối trước mặt, nét mặt trầm xuống, đưa tay vỗ nhẹ trên lưng Hứa Bất Lệnh.

Ta là dì ngươi! Không biết lớn nhỏ.

Hứa Bất Lệnh quay đầu, khẽ cười nói.

Thì thế, đi mệt ta cõng ngươi, lại không phải người ngoài.

.Lục phu nhân nhìn trước nhìn sau một cái, ở đây tựa hồ không có người ngoài, chẳng qua vẫn có chút do dự, rốt cuộc đời này chỉ có lúc nhỏ được người cõng qua, sau này lớn lên, lần duy nhất xuống kiệu hoa cõng vào cửa, cũng là nha hoàn làm thay.

Trong lúc còn đang suy tư, Lục phu nhân chợt phát hiện cả người nhẹ bẫng, hai cánh tay vòng qua khuỷu chân nhấc bổng nàng lên, mất đi cân bằng, Lục phu nhân"A."một tiếng, té nhào lên lưng Hứa Bất Lệnh, tay chống bả vai, có chút bực bội nói.

Lệnh Nhi, ngươi thả ta xuống! Thế này còn ra thể thống gì. Ta là a di. A. đừng chạy.

Hứa Bất Lệnh ôm lấy khuỷu chân, lưng vác Lục phu nhân bước nhanh đi trên tiểu thạch đạo, còn nghiêng đầu nói, Cảnh sắc trên đỉnh núi không sai, chúng ta tới đó xem xem.

Ngươi chú ý nhìn đường.

Lục phu nhân vừa gấp vừa sợ, sợ Hứa Bất Lệnh nhất thời sơ sẩy ngã xuống, bởi vì bộ pháp rất nhanh, chỉ có thể ôm lấy cổ Hứa Bất Lệnh, cả người dính sát lên tấm lưng trần rắn chắc, có phần bực tức nhíu mày nói.

Lệnh Nhi, ngươi nghe lời, thả ta xuống. Ta giận đấy.Hứa Bất Lệnh dọc theo thềm đá bước nhanh đi tới, nhìn hoa cỏ dập dờn trong núi, nghĩ nghĩ rồi nói.

Lục di, đợi lúc rời Trường An, cùng theo ta tới Túc Châu, biển hoa nơi đó còn đẹp hơn cả chỗ này.

Lục phu nhân nói nửa ngày mà không được gì, cuối cùng đành phải từ bỏ, hơi có phần co thúc ôm lấy cổ Hứa Bất Lệnh, tử tế nhẩm tính một phen.

Còn một năm rưỡi nữa mới đi, đến lúc đó chắc chắn sẽ theo ngươi tới Túc Châu xem xem, chẳng qua. Chẳng qua nhiều nhất chỉ ở được mấy tháng, sau đó. Ai. Hay là cứ ở lại không đi?

Vậy sao được! Ta là con dâu Tiêu gia, con gái Lục gia.

Ngươi là dì ta.

.Lời đến bên mồm Lục phu nhân chợt ngưng lại, ánh mắt quét qua hoa cỏ ven đường, nhấp hé môi trầm mặc nói.

. Lại không phải dì ruột của ngươi, hơn nữa dù có là dì ruột cũng không khả năng cả đời quản lên ngươi. Ngươi chê ta phiền, quản rộng, đến cả hồng nhan tri kỷ đều không cho ngươi tìm.

Hứa Bất Lệnh hơi có chút đành chịu, ha ha cười nói.

Làm gì có.Ánh mắt Lục phu nhân thoáng phần mông lung.

Sao không có, Tùng cô nương vốn rất thân cận với ngươi, ta nói hai câu ngươi liền không để ý người ta, đi rồi cũng không thấy ngươi nhớ nhung gì.

Nhớ chứ.

Lời vừa ra khỏi miệng, nét mặt Hứa Bất Lệnh lập tức cứng đờ.Quả nhiên, Lục phu nhân híp mắt lại, đưa tay vỗ lên bả vai Hứa Bất Lệnh.

Thả dì xuống!

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt.

Ừm. Lục di, thế rốt cục ta nên nhớ, hay là không nên nhớ?

Lục phu nhân nhàn nhạt hừ một tiếng.

Ngươi đã nhớ, vì sao không để ý người ta? Còn không phải cảm thấy a di quản quá rộng, sợ ta lải nhải ngươi.

Da đầu Hứa Bất Lệnh tê rần, rơi đến đường cùng, đành phải đưa tay thuận theo bắp đùi chầm chầm nhích lên.

Lục phu nhân nói vài câu liền nhận ra không thích hợp, tay đều đã đặt trên mông.

Lục phu nhân len lén ló đầu đánh giá một cái, phát giác thần tình Hứa Bất Lệnh thả nhiên không chút tà niệm, lúc này mới âm thầm thở phào một hơi, không dám để cho Hứa Bất Lệnh cõng tiếp, hơi chút uốn éo gắt.

Ta không nói nữa, ngươi thả ta xuống, tự ta đi được rồi.

Lúc này Hứa Bất Lệnh mới buông tay thả Lục phu nhân xuống thạch đạo, đang định cùng Lục phu nhân đi lên đỉnh núi thưởng thức mỹ cảnh mặt trời lặn, nào ngờ giương mắt vừa nhìn, liền thấy được trên thạch đạo dưới chân núi Ngọc Phong Sơn, thái hậu bảo bảo mấy ngày nay mất đi liên hệ chính đang khoan thai bước tới.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất