Chương 264: Hưng sư vấn tội
Trên thạch đạo lên núi, thị vệ nâng lên kiệu nhỏ, cung nữ chậm rãi theo ở phía sau, bởi vì khinh trang giản hành, đội ngũ nghi trượng cùng theo không nhiều, không khác phu nhân hào môn đại hộ dâng hương là mấy, Phù Dung Quan cũng đã trước một bước quét dọn con đường và chính điện, chờ đợi thái hậu nương nương tới cửa thắp hương cầu phúc cho Tống thị.
Kẹt kẹt kẹt kẹt.
Kiệu nhỏ lắc lư, phát ra tiếng vang khe khẽ, thái hậu ngồi trong kiệu, tay chống cằm tựa bên cửa sổ, đánh giá hoa hoa cỏ cỏ trên núi, tâm thần lại đã sớm bay đến nơi khác.
Lần trước, rốt cục là đã mấy lần rồi ấy nhỉ.
Đợi lát nữa gặp được nghiệt chướng kia, nhất định phải giáo huấn mấy câu, đúng là quá làm càn.
Mấy ngày nay, thái hậu vẫn luôn bị chuyện lần trước khốn nhiễu tâm thần, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Đêm đó nàng uống say, tựa hồ chính nàng là người lôi kéo không cho Hứa Bất Lệnh đi. Nhưng người uống say làm ra chuyện bất thường cũng là điều dễ hiểu, bản ý tuyệt không như thế.
Hứa Bất Lệnh biết rõ nàng say rượu, Hồng Loan cũng say rượu.
Thế không phải lợi dụng lúc người khó khăn để làm bậy thì là gì?
Nghĩ tới đây, hai mắt thái hậu càng hiện rõ mấy phần bực bội. Chính nhân quân tử, đáng nên ngồi yên một chỗ, trong lòng không loạn, biết rõ nàng uống say, dù là thiên đao vạn quả cũng không nên động dù chỉ một chút. Đây lại ngoắc ngoắc ngón tay liền. Phi.
Thái hậu đổi tay chống cằm, nhìn sang sơn dã đầu bên kia, cảm thấy nên nói rõ với Hứa Bất Lệnh, hôm nay tuyệt đối không thể"Tới đều tới rồi", phải kề đầu gối trường đàm, làm rõ chuyện này, nói rõ tính trọng yếu trong đó.Nàng giải độc xong liền sẽ tự sát, giờ ngay cả mặt mũi, tôn nghiêm đều không cần, vướng phải chuyện giải độc cho nghiệt chướng kia, há có thể nhắm mắt buông xuôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ trong lòng càng loạn như ma, nhất thời thất thần, cỗ kiệu đã đi đến bên ngoài chính điện Phù Dung Quan, quán chủ trịnh trọng đứng ở bên ngoài nghênh đón, Xảo Nga xốc lên màn kiệu.Thái hậu thu liễm tâm thần, bày ra bộ dạng đoan trang đại khí, chậm rãi đi xuống cỗ kiệu, tới trong chính điện thắp ba nén hương.
Dưới mí mắt thần tiên, thái hậu tự nhiên không dám nghĩ lung tung, nghiêm túc gật đầu, yên ắng lẩm nhẩm, Bản cung vì thiên hạ mà xả thân, tuyệt không phải vì tư dục bản thân, nếu lòng có tà niệm, Đạo tổ cứ hạ xuống lôi phạt, dù tan xương nát thịt bản cung cũng nguyện gánh chịu.
Nói xong, thái hậu đứng trước tượng Tam Thanh tổ sư đợi giây lát, có thể là bởi vì chột dạ, còn nhíu mày khe khẽ nhắm mắt lại.Trời trong gió nhẹ, quang đãng không mây, đương nhiên sẽ không có sét đánh xuống.
Hô.Thái hậu nhẹ nhàng thở ra, trong lòng an định rất nhiều, quay người đi ra chính điện, bước đến sân viện tạm cư, đợi lúc sắc trời bắt đầu tối liền đuổi hết cung nữ ra ngoài, ngồi trên nhuyễn sạp. Hai tay đặt bên hông, tư thế ngồi đoan đoan chính chính, không trang điểm, thần sắc lãnh ngạo, rất có vài phần giá thế khai đường thẩm vấn.
Nghĩ ngợi chốc lát, thái hậu lại cầm lên gương đồng bên cạnh nhuyễn sạp soi xét một phen, sau khi xác định đang rất nghiêm túc mới thả gương xuống, trong lòng lặng lẽ nhẩm đếm, Mười, chín, tám. Hai, một!
Bảo bảo, sao hôm nay mới tới?Tiếng nói mềm nhẹ vang lên bên tai.
Hơi thở quét qua tai, tay nhỏ thái hậu khẽ siết chặt, nghiêng đầu, giọng nói thanh lãnh.
Hứa Bất Lệnh! Ngươi ngồi xuống cho bản cung.
Trong phòng không đèn đuốc, quang tuyến tương đối yếu.
Hứa Bất Lệnh thân khoác áo bào đen, sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi đi đến ngồi xuống bên người thái hậu.
Thái hậu vội dịch sang bên một chút, dùng ánh mắt ra hiệu về phía chiếc ghế cạnh nhuyễn sạp.
Ngồi chỗ đó đi.
Hứa Bất Lệnh không ngạc nhiên chút nào, đứng dậy ngồi xuống trên ghế, thần sắc bình thản nói.
Thái hậu, sao vậy?
Ngươi còn không biết xấu hổ?
Thái hậu ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh đang điềm nhiên như không.
Ngươi. Ngươi. đêm mồng ba tháng tư, ngươi làm cái gì? Ngươi là đồ mặt người dạ thú. Phi. bại hoại.
Hứa Bất Lệnh ho nhẹ một tiếng, bị mắng cho mặt đỏ lên, mỉm cười nói.
Lần trước vốn muốn đi gặp thái hậu.
Ta nói không cho phép ngươi tự tác chủ trương tới chỗ ta, ngươi.
Ừm. Độc phát như vạn kiến đốt thân, Lục di lại xuống núi, thuận đường liền.
Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến Hồng Loan?
Gương mặt thái hậu đỏ lên, lông mi khẽ run, đưa tay chỉ vào Hứa Bất Lệnh.
Ngươi. Hồng Loan chăm lo ngươi từng li từng tí, bản cung đều nhìn ở trong mắt, ngươi không có hiếu tâm hồi báo thì cũng thôi, còn làm chuyện đó ngay trước mặt nàng. Ngươi có còn là người nữa không?
Hứa Bất Lệnh hơi có chút đành chịu.
Đêm đó ta tới trong phòng thái hậu phòng, phát hiện Lục di cũng ở đó, vốn định trực tiếp rời đi.
Thái hậu khẽ híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng.
Vậy sao lại không đi?
Thấy thái hậu và Lục di ngủ trên nhuyễn sạp, bên ngoài lại mưa to, sợ các ngươi cảm lạnh, bèn bồng các ngươi.
Sau đó thì sao? Thấy bản cung và Hồng Loan bất tỉnh nhân sự, ngươi liền.
Hứa Bất Lệnh giơ tay lên, thần sắc vô tội nói.
Đương thời ta đắp chăn xong, đang chuẩn bị đi, thái hậu liền ôm lấy cổ ta.
Phi.
Mày liễu thái hậu dựng thẳng lên, tức giận nói.
Ngươi ngậm miệng, bản cung sao có thể.
. Ta đẩy tay thái hậu ra, thái hậu nói"Đừng đi, còn chưa giải độc", ta tự nhiên không dám lợi dụng lúc người gặp khó khăn, thái hậu lại nói"Lệnh ca ca, thật khó chịu", ta lắc đầu từ chối, nói"Ta còn khó chịu hơn ngươi, bảo bảo đừng náo". Kết quả thái hậu liền tức giận, vừa vỗ đánh lên người Lục di vừa nói"Tới đều tới rồi", ta hết cách nên mới.
Lời kể nhu hòa, trường cảnh mơ mơ hồ hồ đương thời tự nhiên theo đó dần tuôn lên trong đầu, mặt thái hậu đỏ đến phát tím, gắt gao siết chặt bàn tay, cố gắng trấn định ngồi thẳng lưng lên.
Ngươi ngậm miệng! Đừng nói nữa. Say rượu nói bậy, há có thể coi là thật. Ngươi biết rõ bản cung say rượu, còn lợi dụng lúc người gặp khó khăn.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt.
Ta tưởng là thái hậu sốt sắng giúp ta giải độc.
Ta phi.
Thái hậu tức đến độ nói không ra lời, cắn cắn răng ngà, nghĩ nghĩ, lại lạnh lùng nói tiếp.
Cũng may Hồng Loan không phát hiện, bằng không bản cung xem ngươi giải thích thế nào. Nói lại với ngươi lần nữa, bản cung làm thế này là vì giúp ngươi, xong chuyện sẽ tự sát, nếu ngươi còn tùy ý làm xằng, ta liền từ trên núi nhảy xuống ngay bây giờ!
Hứa Bất Lệnh giơ hai tay tỏ ý đầu hàng.
Được, sau này không được thái hậu đồng ý, Lệnh Nhi tuyệt không dám mạo phạm.
Phải là bản cung đồng ý lúc thanh tỉnh!
Được.
. Hừ.
Thái hậu mím môi một cái, thần tình cuối cùng hòa hoãn mấy phần, nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, bộ dạng có vẻ lãnh đạm.
Hứa Bất Lệnh trầm mặc thoáng chốc, đỡ lấy tay vịn chuẩn bị đứng dậy.
Thái hậu vội vàng dịch xa ra mấy phần, dè dặt nhìn hắn.
Ngươi đừng động!
Hứa Bất Lệnh cứng lại trên ghế, nhíu mày nghi hoặc hỏi.
Không giải độc à?
Ngươi ngồi xuống. Lời còn chưa nói rõ ràng.
Thái hậu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, lại đưa tay vào trong ngực tìm tòi, lấy ra bảng gỗ lim, chỉ vào"Chính chính chính"trên đó, trầm giọng nói.
Lần trước. Lần trước giải độc mấy lần?
Hứa Bất Lệnh có hơi buồn cười, song đương nhiên không dám thật bật cười ra tiếng, ngồi lại trên ghế chân thành nói.
Một lần.
Thái hậu khẽ nhíu mày, nắm chặt bảng gỗ lim trong tay ngập ngừng một lúc, lát sau mới kiên quyết lắc đầu nói.
Ngươi đừng lừa gạt bản cung, trước kia ít nhất đều là hai lần. Đã nói một trăm lần liền là một trăm lần, quá một lần đều không được, nếu ngươi nhân khi bản cung say rượu đục nước béo cò, bản cung chết ngay bây giờ cho ngươi xem!
Hứa Bất Lệnh trải tay ra.
Thật chỉ một lần.
Ngươi có chứng cứ gì không?
?
Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Chuyện đó thì biết lấy gì để chứng minh?