Chương 267: Hồ nghi
Núi rừng tĩnh mịch, bên ngoài gian phòng chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích.
Ánh trăng vẩy lên giấy dán cửa sổ, chiếu sáng mông lung cảnh vật trong phòng.
Thái hậu bọc lấy váy đỏ, dựa nghiêng trên nhuyễn sạp, bộ dáng có chút mỏi mệt và biếng nhác.
Hứa Bất Lệnh ngồi nghiêm chỉnh, ghé mắt nhìn gò má giai nhân, trầm mặc chốc lát, đưa tay vuốt lại mái tóc có chút tán loạn.
Đừng. Đừng đụng ta.
Tiếng nói hữu khí vô lực vang lên.
Thái hậu giơ tay đánh nhẹ lên cánh tay Hứa Bất, nhưng lại vô lực rũ xuống, ngồi phịch trên nhuyễn sạp, đến cả khí lực đứng dậy đều không có.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu, nhẹ giọng an ủi.
Bảo bảo, ngủ một lát đi.
Trong mắt thái hậu thoáng hiện vẻ nổi nóng, từ từ thanh tỉnh lại, thần sắc lạnh lùng nói, Hỗn xược, ai là bảo bảo của ngươi, gọi thái hậu!
Hứa Bất Lệnh nhướng mày đành chịu, quay đầu nhìn sang hướng khác.Thái hậu nghỉ ngơi khoảnh khắc, song vẫn không nhấc lên được khí lực, tiếng nói lại rõ ràng chút.
Tên nghiệt chướng nhà ngươi, lại dám gạt bản cung tạo cái thứ này. Ngươi không lương tâm.Hứa Bất Lệnh hé môi cười nhẹ.
Đây chẳng phải là vì giải độc. Phi.
Thái hậu càng nghĩ càng giận, vừa rồi nàng đều nói ra tiếng xin tha. Ngươi. Ngươi giải độc cái gì? Ngươi là vì khinh bạc ta, ta. Bản cung không cứu ngươi, ngươi đi chết đi.
Tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng khóc nức nở.Hứa Bất Lệnh vội quay đầu, đưa tay xoa xoa gò má thái hậu.
Ừm. Đúng thật là vì giải độc, hôm nay đã giải độc tận ba lần, trước kia trời phải sáng mới xong, giờ trời chỉ mới vừa tối. .
Thái hậu giương mắt liếc nhìn, tựa hồ đúng là thời gian trôi nhanh không ít. Nhưng nhanh thì được ích gì, còn giải độc nữa thế nào nàng cũng phải chết trong phòng này.
Ngươi. Ngươi đưa thứ kia cho ta.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ, đưa tay lấy ra trứng chim cút đặt dưới gối mềm, đưa cho thái hậu.
Trong mắt thái hậu mang theo mấy phần sợ sệt, như là thấy rắn rết, đưa tay chụp lấy, trực tiếp ném vỡ trứng vàng mấy ngày qua dốc hết tâm huyết mới tạo ra, lúc này vẻ nổi nóng trong mắt mới tiêu tan mấy phần.
Hứa Bất Lệnh thở dài, nhẹ giọng an ủi.
Tương Nhi.
Không được kêu.
. Thái hậu có muốn đi dạo Tiên Nữ Kiều thêm một lần?
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, tiếng hít thở đều ngừng.
Tiên Nữ Kiều.
Mứt quả.
Trầm mặc thoáng chốc, thái hậu liền dùng cùi chỏ đụng lên người Hứa Bất Lệnh một cái.
Ngươi đi.
Nói xong liền cường hoành dùng tay nâng người dậy, từ bàn trà bên cạnh nhuyễn sạp cầm lấy thẻ gỗ lim, gỡ xuống đao khắc, chăm chú khách thêm một nét"Chính chính chính hạ"lên đó, tiếp sau mới ngồi lại trên giường, cầm thẻ gỗ im lặng không nói.
Ánh trắng mông lung xuyên qua giấy dán cửa sổ khắc trên người thái hậu, lại không thấy rõ được thần tình.
Hứa Bất Lệnh ngồi ở cạnh bên, mùi thơm nhàn nhạt truyền vào chóp mũi. Hơi chút ngập ngừng, khẽ xích lại gần mấy phần.
A.
Thái hậu nhíu mày, uốn éo người định trốn tránh, chỉ là tay bị người nắm chặt. Từ đầu đến cuối nàng không quay đầu nhìn Hứa Bất Lệnh, sau cùng trực tiếp nhắm mắt lại.
.
Sáng sớm hôm sau.
Ánh ban mai vẩy xuống sơn mạch và hoang dã, trên thạch đạo dưới Phù Dung Quan, kiệu nhỏ từ từ đi tới, Lục phu nhân khoác váy xòe màu xanh nhạt, đứng trước cửa đạo quán phất tay tạm biệt khuê mật.
Đã rời khỏi Trường An mấy tháng, ở lại thêm khó miễn rước lấy lời ong tiếng ve, thái hậu không tiếp tục ở lại tránh nóng sơn trang, trực tiếp dẫn theo nha hoàn hộ vệ lên đường hồi cung, lần sau gặp mặt chính là Trường An Thành, cũng có thể là ở trên Tiên Nữ Kiều.
Hứa Bất Lệnh thân khoác trường bào trắng như tuyết, đứng ở sau lưng Lục phu nhân dõi mắt nhìn theo, khóe miệng cong cong mang theo mấy phần ý cười.
Cỗ kiệu biến mất ở khúc ngoặt trên sơn đạo, Lục phu nhân xoay người lại, đi về hướng rừng trúc tĩnh dưỡng.
Lệnh Nhi, về thôi.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, quay người chuẩn bị đi theo, nhưng vừa đi ra một bước, chân bỗng mềm nhũn.
A.
Lục phu nhân thấy Hứa Bất Lệnh lảo đảo, vội dùng thân thể đỡ lấy Hứa Bất Lệnh, trên gương mặt thục mỹ mang theo vài phần lo lắng.
Lệnh Nhi, sao thế?
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh không giấu được vẻ lúng túng, ho nhẹ một tiếng đứng thẳng người dậy, để mặc cho Lục phu nhân dìu đỡ.
Đau sốc hông. Không sao, đi thôi.
Lục phu nhân thật không dễ dàng mới thấy Hứa Bất Lệnh từ từ khôi phục, giờ thấy Hứa Bất Lệnh lần nữa lộ vẻ hư nhược, há có thể không gấp, vội đưa tay ôm lấy Hứa Bất Lệnh, đảo mắt liền muốn gọi hộ vệ tới.
Hứa Bất Lệnh hết cách, hít sâu một hơi, trực tiếp ôm ngang nhấc nổi Lục phu nhân lên.
Ta thật không sao, Lục di đừng lo.
Lục phu nhân bị ôm chặt, trên mặt lại không lộ ra vẻ gì dị dạng, chỉ đưa tay sờ sờ lên trán Hứa Bất Lệnh, sau khi xác định không có vấn đề mới khẽ thở phào một hơi, ôn nhu nói.
Còn đang dưỡng thương, không thể khinh thường, mau thả ta xuống, đừng mệt quá.
Hứa Bất Lệnh thả xuống Lục phu nhân, ha ha cười nhẹ, bồi Lục phu nhân đi tới rừng trúc.
Lục phu nhân còn nghĩ mà sau sợ, nhớ đến an bài mấy ngày sau đó, chân thành nói.
Hay là bỏ luận võ gì kia đi, đều là một ít người trong giang hồ, ngươi thương thế chưa lành hẳn, vạn nhất xảy ra bất trắc thì phải làm sao?
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ.
Tiếng gió đã thả ra rồi, ta lại không lưu luyến gì kim biển Thanh Khôi, thật đánh không lại cứ trực tiếp nhận thua là được, chỉ là làm cho có lệ mà thôi, miễn cho đám người kia cứ nhắm đến mãi.
Lục phu nhân vuốt vuốt lọn tóc bên tai, khẽ gật đầu, lại cũng không nói gì thêm.
Hai người vừa mới đi ra mấy bước liền chạm mặt Ninh Ngọc Hợp cũng đang đi tới trên thạch đạo.
Thấy là Hứa Bất Lệnh, bước chân Ninh Ngọc Hợp thoáng ngưng trệ, tựa hồ muốn quay người, chẳng qua rất nhanh liền hồi thần, dừng lại, khẽ gật đầu chào hỏi.
Lục phu nhân, Lệnh Nhi.
Sư phụ.
Hứa Bất Lệnh đi đến trước mặt, đưa tay hành lễ vãn bồi.
Khí sắc Lục phu nhân khôi phục không ít, khẽ cười nói.
Ninh đạo trưởng chuẩn bị đi ra ngoài?
Sắc mặt Ninh Ngọc Hợp thoáng hiện vẻ quái dị, như có như không ngắm Hứa Bất Lệnh một cái, không biết đang đánh giá cái gì, hé môi đáp lời.
Chẳng phải phu nhân muốn xoa bóp ư, xuống núi mua chút rượu thuốc.
Lục phu nhân hơi ngớ, thiếu chút quên mất chuyện này, nàng chậm rãi đi đến trước mặt, mỉm cười nói.
Vừa khéo ở trên núi cũng không việc gì, ta bồi Ninh đạo trưởng cùng đi, thuận đường xem xem dùng loại rượu thuốc nào. Lệnh Nhi, ngươi ở lại trên núi nghỉ ngơi.
Được.
Hứa Bất Lệnh một đêm không chợp mắt, tự nhiên phải đi về ngủ bù.
Ninh Ngọc Hợp thuận miệng nói mấy câu liền bồi Lục phu nhân đi ra rừng trúc, chỉ là đi ra mấy bước, lại quay đầu liếc nhìn. Ở trong rừng trúc, Hứa Bất Lệnh cũng đưa mắt nhìn theo, đưa tay vẫy vẫy, ánh mắt trong vắt, không có nửa điểm dị dạng.
Ninh Ngọc Hợp xoay đầu lại, nhíu mày chăm chú suy xét, sau đó lại lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, Xem ra là ta nghĩ nhiều, Lệnh Nhi quang minh lỗi lạc như vậy, há có thể làm ra loại chuyện kia.
Lục phu nhân hai tay đặt bên hông chậm rãi đi tới, thấy Ninh Ngọc Hợp không nói lời nào bèn nhẹ giọng bắt chuyện.
Ninh đạo trưởng, vừa rồi Lệnh Nhi đi đường, đột nhiên chân mềm nhũn, nói là đau sốc hông, người tập võ có biết tại sao lại thế không?
Chân mềm nhũn. Đau sốc hông.
Ninh Ngọc Hợp nhíu mày, lại quay đầu liếc nhìn, chỉ là lúc này trong rừng trúc đã không còn thấy thân ảnh đồ đệ bảo bối kia đâu.