Chương 268: Cao như trời vậy
Khí trời tháng tư Trường An Thành vô cùng mát mẻ, giữa ngàn phố trăm phường, thương khách như mây, chỉ cần có lòng, về cơ bản có thể tìm được đặc sản bất kỳ nơi nào trong thiên hạ ở các ngóc ngách phố phường này.
Sáng sớm, Chúc Mãn Chi ngồi một mình lẻ loi trong trà xá Trạng Nguyên Nhai, thân khoác váy trắng mỏng nhẹ, tóc chải thành kiểu dáng cô nương tương đối lưu hành trên phố, hoa trâm cắm trên búi tóc, đuôi trâm khắc hình chim khách, ngây thơ trong sáng tựa như tiểu cô nương nhà bên đi ra dạo phố.
Từ khi biết được phụ thân là"Kiếm Thánh Chúc Lục", tội phạm hàng đầu đang bị triều đình truy nã, Chúc Mãn Chi cẩn thận lên rất nhiều, sợ bị Tập Trinh Ty nhìn ra dị dạng, đã bỏ đi công việc ở Lang Vệ, Nhạn Linh Đao tùy thân cũng đổi thành kiếm sắt không mấy khi dùng tới, làm ra bộ dạng người giang hồ.
Lúc này trên mặt bàn trà xá đặt một ấm trà lớn, một chiếc bát nhỏ, Chúc Mãn Chi không sấp mặt trên bàn, mà học theo thế ngồi hiệp nữ, lưng eo thẳng tắp của Ninh Thanh Dạ. Rốt cuộc bây giờ thân phận đã khác, phụ thân là Kiếm Thánh, nàng là con gái Kiếm Thánh, nếu không chút bộ dáng, làm sao đánh giao đạo với bằng hữu giang hồ.
Chỉ tiếc thế ngồi có thể học, khí thế lại học không được, gục xuống bàn còn đỡ chút, cứ vậy đoan đoan chính chính ngồi đó, ngược lại cứ như một đứa nha đầu ngốc.
Chúc Mãn Chi ngồi một lát liền cảm thấy eo mỏi lưng đau, cầm lấy bát trà nhấp một ngụm, nét mặt rầu rĩ không vui. tốt xấu cũng làm qua Lang Vệ mấy tháng, không công lao cũng có khổ lao, người khác rời đi, chủ sự đều nhiều lần giữ lại, có lão nhân còn rơi nước mắt lưu luyến không buông, riêng nàng thì hay rồi, nói qua với chủ sự một câu, chủ sự lập tức vỗ bàn nói, Mãn Chi, rốt cục ngươi cũng nghĩ thông."
Nỗi nhục của doanh chữ Thiên thì làm sao? Võ nghệ không cao thì làm sao?
Nàng lại không phải không lập qua đại công, như là Phúc Mãn Lâu, Bạch Mã Trang. Có vụ nào mà nàng không tham dự, đợi sau này tới Túc Châu Thành, chính nàng cũng làm ra Lang Vệ. Không đúng, đã làm phải làm Hổ Vệ mới phải.
Suy xét hồi lâu, Chúc Mãn Chi khẽ hừ một tiếng, lại bắt đầu nhớ đến Hứa Bất Lệnh.
Hứa công tử sao còn chưa trở lại. Ai.Chúc Mãn Chi nâng lên bát trà"ừng ực"một hơi cạn sạch, chính đang lúc nhàm chán, từ đường phố bên cạnh đột nhiên truyền đến từng hồi tiếng chiêng vang.
Keng keng keng. Chư vị anh hùng, chư vị thiếu hiệp, Túc Vương thế tử, đương đại Thanh Khôi hôm qua tiếp nhận anh hùng thiếp.
Tiếng nói vang dội, nửa con phố đều có thể nghe thấy.Hai mắt Chúc Mãn Chi sáng rực lên, tất tả ném mấy tiền đồng lên trên bàn, xách kiếm chạy tới bên mặt đường, giương mắt nhìn lại, nơi xa bên ngoài Long Ngâm Các chính đang dựng lên đài cao.
Chúc Mãn Chi vốn thích gom náo nhiệt, càng đừng nói đây là chuyện giang hồ có liên quan đến Hứa Bất Lệnh, bèn vội vàng chạy chậm đến phía sau đám đông chen chúc, bởi vì vóc người thấp bé không nhìn thấy được gì, lại quay đầu chạy lên tầng hai tửu lâu đối diện Long Ngâm Các, từ bên cửa sổ chen ra một vị trí, nhón chân ló đầu quan sát.Lúc này trên lầu năm Long Ngâm Các chính đang tụ tập vô số giang hồ hiệp khách hoặc là phú gia công tử, chỉ tính riêng người Chúc Mãn Chi nhận biết liền đã có Tiêu Đình, Đường Cửu, Tư Đồ Hổ Vũ, đều là con em hào môn Trường An Thành, cửa sổ ban công các tửu lâu thanh lâu xung quanh cũng đều đứng đầy người.
Trên đài cao dựng lên bên ngoài Long Ngâm Các, bên cạnh người chủ trì đặt một chiếc chiêng đồng, chính đang sảng giọng thông báo. Túc Vương thế tử thụ phong Thanh Khôi hoàn toàn xứng đáng, nhưng thường nói"Võ vô đệ nhị", không thể ngồi một chỗ đóng cửa tạo xe, tỷ thí với nhau mới có thể tinh tiến. Túc Vương thế tử thân thể ngàn vàng, không thể nhận hết anh hùng thiếp của tất cả các vị thiếu hiệp được, bởi vậy đặc ý để Long Ngâm Các ta bố trí võ lôi, chư vị thiếu hiệp quyết ra ba vị trí đầu, sau đó lại hướng thế tử lĩnh giáo.
. Người được đến ba vị trí đầu, Long Ngâm Các sẽ lấy ra một thanh bảo kiếm làm tặng thưởng, nếu vị thiếu hiệp nào có bản lĩnh cầm về kim biển"Thanh Khôi"do thánh thượng ngự ban, Long Ngâm Các liền lấy ra một bức tranh do Bùi Ngọc Long Bùi đại gia thân bút mô phỏng làm tặng thưởng, bức tranh này chính là họa quyển đầu tiên Họa Thánh Từ Đan Thanh vẽ ra sau khi xuất núi, được bản thân hắn nhận định là"tác phẩm bình sinh đắc ý nhất", phân lượng thế nào chắc chư vị cũng rõ ràng.Hoa.
Lời này vừa ra, đám tuổi trẻ tài tuấn chuẩn bị tới kiếm top mười lập tức náo động.Đối với vũ nhân tuổi trẻ mà nói, suốt đời theo đuổi không ngoài bảo kiếm tuấn mã mỹ nhân, Tuyên Hoà Bát Khôi đã trở thành quá khứ, hiện tại chính đang thảo luận xem người đầu tiên trong"Chiêu Hồng Bát Khôi"sẽ rơi đến nhà ai, đây chính là đại sự tuyển ra tình nhân trong mộng tận mấy chục năm sau.
Muốn cưới nữ tử Từ Đan Thanh vẽ ra khó hơn lên trời, được đến một bộ chân tích cũng tương tự.
Họa Thánh Từ Đan Thanh chỉ có một, vẽ ra cũng chỉ mấy bức đó thôi, về cơ bản đều treo ở những chỗ như Ngự Thư Phòng, thư phòng vương phủ. trên thị trường không mấy khi gặp qua, lưu truyền phần lớn là tranh mô phỏng của các vị danh gia. Bản thân Bùi Ngọc Long cũng là Đan Thanh danh gia,"Mỹ Nhân Đồ"xuất từ tay hắn cũng là trân bảo ngàn vàng khó cầu, nếu có thể được đến một bức tranh như thế, cộng thêm kim biển Thanh Khôi, tiếng tăm thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.
Chẳng qua đám đông tuy kích động, đầu óc lại còn tính thanh tỉnh, chỉ bằng phong thái Hứa Bất Lệnh ở Thái Cực Điện khi trước, cơ hội đoạt kim biển đoán chừng không lớn, đến lúc đó có thể nhìn qua xem người đứng đầu Chiêu Hồng Bát Khôi là ai liền thỏa mãn,"tác phẩm bình sinh đắc ý nhất", đó chính là còn đẹp hơn cả Ninh Ngọc Hợp, thật không biết phải dùng ngôn từ nào để diễn tả.
Chúc Mãn Chi hưng phấn theo dõi, trong đầu còn đang cân nhắc mỹ nhân kia rốt cục là Tiểu Ninh hay là hồ ly tinh mắt xanh, đúng lúc này, bên người đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Lần này Hứa Bất Lệnh sợ là phải tức chết.
Chúc Mãn Chi rất mẫn cảm với cái tên Hứa Bất Lệnh, nghe vậy liền không cao hứng, quay đầu sang đánh giá một cái, chỉ thấy một thư sinh nghèo ăn vận như tú tài đứng bên cửa sổ, đầu đội khăn vuông, vác rương sách, cạnh rương sách còn cắm một thứ gì đó được vải đen bao bọc, thoạt nhìn như là kiếm.
Chúc Mãn Chi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên mặt thư sinh. tướng mạo bình thường, tuổi không lớn lắm, lại chắp tay sau lưng ra vẻ như"thầy đồ", vừa nhìn liền biết đọc sách đọc ngu.
Này, thư sinh, sao ngươi nói Túc Vương thế tử bị tức chết?
Thư sinh nghe được tiếng vang, quay đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua, sau đó cúi đầu, như thể giờ mới phát hiện tiểu cô nương đứng bên cạnh, gật đầu ôn hòa khẽ cười.
Cô nương, ngươi gọi ta?
Chúc Mãn Chi tức anh ách, nàng ở ngay trước mắt, có cần nhìn qua đầu nàng thế không? Cao thế ghê lắm chắc? Hứa công tử còn cao hơn ngươi.
Đúng vậy, vừa rồi ngươi nói Túc Vương thế tử bị tức chết là có ý gì?
Thư sinh lắc đầu cười nhẹ, nhìn xuống dưới đài.
Thiên cơ bất khả lộ, đến lúc đó cô nương liền biết.
Chúc Mãn Chi nhíu mày, cảm thấy thư sinh này lải nhải tầm phào, chẳng qua giờ nàng đã không phải Lang Vệ, tự nhiên không thể kiểm tra thực hư thân phận hộ tịch đối phương, liền lùi cách xa mấy phần, hơi chút trầm mặc, lại nhìn bọc vải sau lưng thư sinh.
Ngươi cũng là người giang hồ? Dùng kiếm?
Thư sinh vẫn nhìn xuống dưới đài, thản nhiên đáp.
Không phải người giang hồ, nhưng mà học qua dùng kiếm.
Chúc Mãn Chi nghe vậy, trong lòng tự nhiên có chút đắc ý. cha nàng chính là Kiếm Thánh, người dùng kiếm lợi hại nhất trên đời.
Kiếm thuật của ngươi thế nào? Cao đến đâu?
Thư sinh chớp chớp mắt, ngửa mặt nhìn trời, hơi chút suy nghĩ rồi nói.
Cao như trời vậy.
. ?
Chúc Mãn Chi lại lùi cách xa mấy bước, cảm thấy gặp phải đứa đầu óc không bình thường. Hơi chút suy nghĩ, nàng còn muốn hỏi tiếp, kết quả quay đầu nhìn sang, bên cạnh trống trơn không một bóng người, thư sinh kia cứ như thể đột nhiên bốc hơi.
Hắc. người đâu?