Thế Tử Hung Mãnh

Chương 270: Rút dây động rừng (2)

Chương 270: Rút dây động rừng (2)




Trần Hiên đưa mắt nhìn theo Tả Dạ Tử rời xa, lát sau mới bước đến bên người Tả thân vương, khom lưng nói.

Vương gia, gần đây Hứa Du lấy luyện binh làm lý do, điều rút đại lượng binh lực tây bắc, theo như những gì ty chức thấy được ở kinh thành, sợ rằng Đại Nguyệt sắp loạn.

Trần Hiên là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Tả thân vương, tiếng nói rất có phân lượng.

Khương Nô xoay người, nhíu mày dò hỏi.

Cớ gì lại nói lời này?

Trần Hiên hơi chút chỉnh lý ngôn từ, sau đó tiếp tục nhẹ giọng nói.

Thường nghe"Kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh", năm trước con trai Hứa Du gặp chuyện trúng độc chưa chết, ty chức chỉ tưởng là hoàng đế Đại Nguyệt kiêng kị Hứa gia tay cầm trọng binh nên mới hạ thủ, tính toán tiêu giảm binh quyền Hứa gia, lấy đó làm cơ sở suy diễn, chuyện Hứa Bất Lệnh gặp chuyện không chết liền nói được thông.

. Năm đó thiên hạ vừa định, Hứa Liệt dẫn theo bộ hạ đi ra Thiên Dương Quan, tới tây bắc công thành chiếm đất, Thiên Dương Quan trước giờ vẫn luôn do Hứa gia trấn thủ, còn cầm Tần Châu, Vị Châu cấp cho Hứa Liệt làm nơi sản lương.

. Hứa Liệt dùng thời gian mười năm đánh xuống địa bàn như bây giờ, công lao khai cương khoách thổ đã thưởng không thể thưởng, Đại Nguyệt Hiếu Tông hoàng đế tự nhiên không tiện mở miệng bảo Túc Vương vốn đang thiếu thuốc thiếu lương giao trả Tần Châu, Vị Châu cho triều đình, tùy theo Hiếu Tông hoàng đế ốm chết, tự nhiên càng không cách nào thu về, mà Tây Lương quân trú đóng Thiên Dương Quan cũng một mực không triệt binh.

. Thiên Dương Quan cách Trường An vẻn vẹn ba trăm dặm, cơ hồ ngay trước cửa nhà Trường An, từ đó về sau Tây Lương thiết kỵ liền như xương cứng nghẹn ở cổ họng, khiến hoàng đế Đại Nguyệt ăn không ngon ngủ không yên.. Theo như ty chức thấy, triều đình Đại Nguyệt không phải muốn đuổi tận giết tuyệt Hứa gia, không có Hứa gia Tây Lương không thủ được, thiên hạ sẽ đại loạn. Hẳn chỉ là muốn tìm cớ cầm về hai đất Tần Châu, Vị Châu, đồng thời khiến Túc Vương triệt binh khỏi Thiên Dương Quan, đẩy giới tuyến đây đó tới khu vực Lan Châu cách xa ngàn dặm.

Khương Nô khẽ nhíu mày, hơi chút suy xét rồi nói.

Hạt cảnh của Túc Vương có tổng cộng mười hai châu, nơi sản lương vốn cũng không nhiều, Tần Châu, Vị Châu mà bị thu hồi, chỉ dựa vào mỗi Cam Châu, làm sao đủ nuôi sống mấy chục vạn binh mã và bách tính, chẳng lẽ bắt Hứa Du uống gió tây bắc đánh nhau với bản vương?Trần Hiên nhẹ nhàng lắc đầu.

Hoàng đế Đại Nguyệt không cầm về hai châu Tần, Vị, Hứa Du chỉ cần có tâm phản trắc, tám thành liền có thể đánh vào Trường An, đổi ai làm hoàng đế cũng sẽ không yên tâm, không dời đô thì chỉ có nước hạ thủ với Túc Vương. Theo ty chức suy đoán, Hứa Bất Lệnh hẳn là quân cờ mấu chốt, giết, Túc Vương sẽ phản, không giết, Túc Vương bất động, trong đây hẳn đang có một phen mưu đồ, dẫn dụ Túc Vương mang binh ra Tần Châu, sau đó lại bức Túc vương lui về, lấy tự tiện mang binh vào kinh làm lý do tước đi hai châu Tần, Vị, đồng thời đuổi Tây Lương quân từ Thiên Dương Quan về lại Tây Lương.

Khương Nô nhíu mày, tử tế châm chước một phen, Giết, Túc Vương sẽ phản, không giết, Túc Vương bất động. Nhưng mà, dẫn dụ thế nào?

Trần Hiên lắc đầu.

Chuyện này ty chức tự nhiên không đoán ra được, chẳng qua muốn đạt thành kế này, tất phải cần Túc Vương mang binh ra Tần Châu. Đến lúc đó Túc Vương tất chuẩn bị cá chết lưới rách toàn lực ứng phó, trọng binh áp sát Trường An, phòng hộ tây bắc tự nhiên hư không, vương gia có thể thừa thế mà động, tập kích Qua Châu, Sa Châu, chặt đứt mệnh mạch hành lang Hà Tây.. Đến lúc đó Hứa Du phá Trường An, thiên hạ đại loạn, vương gia liền đứng vững gót chân ở Tây Lương. Nếu Hứa Du trúng kế lui binh, cũng khó có thể kịp thời hồi phòng, chỉ cần chiếm được Qua Châu, Sa Châu, Tây Vực liền không còn có liên hệ với Đại Nguyệt, Hứa Du mất một lúc bốn châu, cũng khó tiếp tục đương cự với vương gia.

Khương Nô nhíu mày, giương mắt nhìn về phía Túc Châu Thành cách đó sáu trăm dặm.

Hoàng đế Đại Nguyệt chắc không ngu tới mức đó đâu? Bản vương vẫn sống sờ sờ ra đây, hắn lại dám chặt đứt hết tay chân của Hứa Du?Trần Hiên cười nhẹ một tiếng.

Ở trong mắt triều đình Đại Nguyệt, uy hiếp đến từ Túc Vương lớn hơn uy hiếp từ vương gia ngài nhiều. Chí ít ngài không cách nào xua quân thần tốc, trong vòng mười ngày kéo binh đến dưới thành đe dọa Trường An.

Khương Nô tử tế châm chước khoảnh khắc, sau đó giơ tay lên nói, Dù sao cũng không phải lần đầu tiên không đánh hạ được, thử một lần lại thế nào.

Trần Hiên tiến lên trước một bước.

Lần này là cơ hội ngàn năm một thuở, vương gia nên toàn lực ứng phó. Vậy lại toàn lực ứng phó, điều một bộ phận binh mã phía nam tới, chỉ cần Trường An có biến, xua quân tiến thẳng Sa Châu.

Vâng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất