Thế Tử Hung Mãnh

Chương 271: Quay về Trường An

Chương 271: Quay về Trường An




Đảo mắt đã đến trung tuần tháng tư, sau mấy tháng tu dưỡng ở Phù Dung Quan, thân thể Hứa Bất Lệnh dần dần chuyển tốt, thái hậu đã trước một bước đi về Trường An, ở lại chỗ này lâu thêm cũng chẳng nghĩa lý gì, bèn cùng theo Lục phu nhân khởi hành đi về.

Hơn một tháng qua, Trường An đã từ mùa xuân chuyển thành đầu hạ, gió nhẹ thổi phất ngàn vạn dương liễu, khí trời hơi có chút oi bức khiến đa phần bách tính đều đi ra cửa, ở các nơi trà xá tửu quán ven đường đều đang nghị luận tiến triển luận võ bên ngoài Long Ngâm Các, trường cảnh kỳ thật không khác xem so đấu là mấy, mỗi bên đều có lượng fan riêng, suy đoán xem ai sẽ là người đi đến cuối cùng, khiêu chiến Đại Ma Vương.

Mà Hứa Bất Lệnh thân là boss cuối Đại Ma Vương, đối với nghị luận chốn thị tỉnh lại không mấy để tâm, sau khi đưa Lục phu nhân về lại biệt viện Cảnh Hoa Uyển, liền dẫn Bạch sư phụ đi về trong vương phủ.

Trong Túc Vương phủ sớm đã trăm hoa đua nở, bởi vì mấy tháng không có người ở, cỏ cây trong hoa viên mọc lan tràn, nhìn tương đối loạn, hộ vệ chính đang kiêm chức người làm vườn, tứ xứ cắt cắt sửa sửa.

Hứa Bất Lệnh đẩy ra cửa thư phòng, đảo mắt chỉ sang sương phòng bên trái.

Sư phụ, ngươi trước ở tạm chỗ này, vương phủ tuy lớn, nhưng người ở không nhiều, đại bộ phận trạch viện phòng xá đều khóa lại chưa dọn dẹp gì cả, đợi chút nữa lão Tiêu mới sai người thu thập.

Ninh Ngọc Hợp khoác đạo bào màu đen, trên tay xách theo trường kiếm, trang phẫn tao nhã. Nghiêng đầu nhìn sương phòng kề sát bên phòng chính, khẽ gật đầu.

Không cần thu dọn, ta không ở lại kinh thành lâu, trú tạm chỗ này là được rồi.

Ở kinh thành lấy cẩn thận làm đầu, không dám tùy tiện chiêu người hầu, chỉ có mấy tên hộ vệ, cũng đều là nam. Mấy chuyện như rửa mặt gì đó sợ là phải cần sư phụ tự mình động thủ, mong sư phụ đừng nghĩ nhiều.

Ta là người xuất gia, lại không phải tiểu thư hào môn, không cần người hầu hạ.Ninh Ngọc Hợp mỉm cười, cùng theo Hứa Bất Lệnh bước vào thư phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm cái ót Hứa Bất Lệnh.

Thực ra Hứa Bất Lệnh sớm đã có điều phát giác, mấy ngày nay Ninh Ngọc Hợp một mực ở sau lưng len lén đánh giá hắn, hắn lại không rõ nguyên do. Sau khi tiến vào thư sinh, nghĩ nghĩ bèn xoay người dò hỏi, Sư phụ, còn có việc gì à?

À.Ninh Ngọc Hợp hồi thần, lúc này mới phát hiện đang cùng theo Hứa Bất Lệnh vào phòng. Nàng vội ép xuống ngờ vực trong lòng, đảo mắt quét nhìn thư phòng rộng lớn. bàn đọc sách, tủ đứng, giá binh khí. ngoài ra không còn gì khác.

Ninh Ngọc Hợp từ nhỏ tập võ, đối với danh kiếm tự nhiên rất hứng thú, chỉ quét qua một vòng liền dán mắt lên bảo kiếm đặt ngang trong phòng. vỏ kiếm trắng như tuyết, dài ba xích ba tấc, toàn thân không châu ngọc trang trí, chưa xuất vỏ liền tự hiện phong mang.Ninh Ngọc Hợp chậm rãi đi đến trước giá đỡ, đưa tay cầm lên trường kiếm, nháy mắt kiếm xuất ba tấc, hàn mang tứ xứ, bên trong hiện ra bốn chữ nhỏ được khắc tinh xảo"Bất Lệnh Nhi Hành"

Đây là Chiếu Đảm?Hứa Bất Lệnh đi đến bên cạnh Ninh Ngọc Hợp, khẽ cười nói.

Đúng vậy, lúc ta đầy tháng, phụ vương ra đại lực vơ vét lễ tặng. Thanh bên cạnh là"Hắc Triều", bảo đao cất giấu trong quốc khố tiền triều Đại Tề, được đến lúc công phá Trường An một giáp trước. Vốn còn một thanh mã sóc, là Hiếu Tông hoàng đế ban cho tổ phụ, nhưng quá dài không tiện mang theo, giờ đang đặt ở Túc Châu Thành.Ninh Ngọc Hợp khẽ gật đầu, mặc dù biết phiên vương gia nhà lớn nghiệp lớn, nhưng thần binh lợi khí bình thường chỉ nghe được từ trong miệng thuyết thư tiên sinh, lúc này lại cứ vậy đặt khắp trong phòng, không khỏi có cảm giác được mở rộng tầm mắt, tử tế thưởng thức bảo kiếm trong tay, hồi lâu mới khép lại thả về, tiếp tục đảo mắt nhìn sang đao dài bốn thước đặt bên cạnh.

Hứa Bất Lệnh ở nhà cũng ăn không ngồi rồi, có tiền nhiệm đệ nhất mỹ nhân làm sư phụ bồi cùng, tự nhiên sẽ không ghét bỏ, đứng ở bên cạnh chăm chú giới thiệu.Ninh Ngọc Hợp hơi chút thưởng thức một phen, liền cũng không ở lâu, quay người đi ra khỏi phòng.

Hôm nay vừa trở về sợ rằng không có thời gian luyện kiếm, ta đi xuống nghỉ ngơi trước. Được rồi, sư phụ đi thong thả.

Hứa Bất Lệnh đưa ra gian phòng, đợi Ninh Ngọc Hợp tiến vào trong sương phòng không xa, lúc này mới quay người về lại phòng ngủ, trút bỏ áo bào bắt đầu rửa mặt.

Hay lắm.

Chậc. hay cho một chiêu Liêu Âm Thối.

Trên võ đài Long Ngâm Các, vô số vũ nhân tuổi trẻ lăn lộn ở kinh thành đánh cho như lửa như đồ, một bên lôi đài ngồi mấy vị trưởng giả đức cao vọng trọng ở Trường An làm trọng tài, khách cược chen chúc vây xem, thỉnh thoảng lại rộ lên từng hồi vỗ tay lớn tiếng khen hay.

Chúc Mãn Chi ôm ngực nhón chân nhìn lên, bởi vì thân cao không cách nào so sánh với nam tử lưu lạc giang hồ, chỉ có thể đứng ở bậc thềm đằng xa mới có thể thấy được rõ ràng tình hình, trong mắt còn mang theo mấy phần ghét bỏ. rốt cuộc nàng từng thấy qua Hứa Bất Lệnh một mình xông vào long đàm hổ huyết, giờ nhìn mấy tên công tử bột này đánh nhau không mất hứng mới là lạ.

Ăn không ngồi rồi theo dõi một lúc, Chúc Mãn Chi liền mất hứng, quay người đi ra Long Ngâm Các, tìm kiếm trà xá tửu quán có thuyết thư tiên sinh trên Trạng Nguyên Nhai phồn hoa, đi tới cửa ngắm một cái, nghe qua liền đi, chưa từng nghe qua liền ngồi lại xem, bộ dạng không khác gì tiểu sắc phôi dạo câu lan, nhà chứa, chọn cô nương.

Dạo quanh hồi lâu, thật không dễ dàng mới tìm được một gian trà xá chính đang kể chuyện"Kiếm Thánh Chúc Lục đang đêm xông vào soái phủ, mười ba kiêu hùng đổ máu lang sào", Chúc Mãn Chi vội vàng chạy tới gọi một ấm trà, ngồi xuống cạnh bàn, còn chưa bắt đầu uống, bàn bên cạnh liền có người ngồi xuống, đưa tay cầm đi ấm trà của nàng.

Hắc. bàn này có người, ngươi.

Chúc Mãn Chi lập tức nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một công tử tuấn mỹ ngồi ở bàn bên, da trắng như tuyết mày kiếm như mực, đôi mắt đào hoa mang theo mấy phần ý cười, chính đang điềm nhiên rót nước trà.

.

Chúc Mãn Chi lập tức rụt rụt cổ, khí thế vừa rồi biến bay đi đâu mất, nhăn nhăn nhó nhó ngồi xuống, mắt to quét nhìn váy trên người, lại đưa tay sờ sờ trâm cài đầu, kiểm tra xem liệu có chỗ nào không thỏa.

Hứa công tử, ngươi về rồi?

À. Ừ.

Hứa Bất Lệnh rót một chén Vũ Tiền Long Tỉnh, quét mắt nhìn về phía Chúc Mãn Chi. áo ngắn màu trắng, váy đỏ sậm, chải búi tóc song nha xinh xắn, ngực nhô lên, trên vạt áo còn thêu cánh hoa, thoạt nhìn rất nhã nhặn, không khác Tùng Ngọc Phù là mấy.

Mãn Chi, sao ngươi ăn vận thế này?

Ừm. Dễ nhìn không?

Chúc Mãn Chi cười hì hì, lại vội vàng nâng lên tay áo che đi khóe miệng, dáng điệu cũng học được tám chín phần mười.

Hứa Bất Lệnh liếc mấy lần.

Dễ nhìn thì dễ nhìn, chẳng qua không dễ nhìn bằng trước đây. Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại ăn vận kiểu nửa nam nửa nữ này, nhìn rất khó chịu.

Hả?

Nét mặt Chúc Mãn Chi cứng đờ, cúi đầu nhìn váy trên người một cái, nhỏ giọng thầm thì.

Nhưng mà. Ta không làm Lang Vệ nữa, quần áo trả lại. Nói đến đây lại tức, rõ ràng quần áo Lang Vệ là ta bỏ bạc ra mua, lúc đi lại bắt thu hồi, cái lý gì vậy.

Hứa Bất Lệnh sớm biết chuyện này, khẽ cười nói.

Ngươi không làm Lang Vệ, sau này định lấy gì ăn cơm?

Đối với chuyện này Chúc Mãn Chi đã có dự tính trước, hai tay nâng bát trà nhấp một ngụm, ánh mắt quét nhìn trên thân Hứa Bất Lệnh.

Tích chút bạc, thời gian ngắn ăn mặc không thành vấn đề. Hay là ta đi làm hộ vệ cho công tử? Tuy võ nghệ ta kém chút, nhưng cha ta lợi hại, có ta tọa trấn Túc Vương phủ, ai dám gây chuyện ta liền báo tên cha ta, bảo đảm không ai dám đánh cả.

Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ, làm ra bộ dạng khó xử, vờ nói.

Mãn Chi, bằng giao tình hai ta, sao có thể nói làm hộ vệ. Không phải là ngươi muốn đòi tiền lương từ chỗ ta đấy chứ? Vậy thì thương đến cảm tình lắm.

?

Chúc Mãn Chi trước giờ chỉ có ăn không của người khác, nghe vậy không khỏi chớp chớp mắt, nhấp hé môi suy nghĩ một phen, sau đó nhỏ giọng nói.

Tất nhiên không thể đòi bạc công tử được. Nuôi cơm không? Vương phủ lớn như vậy, chỗ ở chắc phải có chứ.

Hứa Bất Lệnh có chút buồn cười, đưa tay vuốt vuốt sửa sang lại đầu tóc cho nàng.

Cơm tự nấu, phòng tự dọn. Đi thôi, tới Long Ngâm Các, đợi lát nữa giáo huấn mấy tiểu bằng hữu một phen.

Chúc Mãn Chi cười tủm tỉm gật đầu, đưa tay vuốt tóc chỉnh tề, chạy chậm đi theo bên người Hứa Bất Lệnh.

Tốt quá, bận xong rồi ta liền đi về thu dọn đồ đạc, sân viện đều trả lại cho nhà chủ.

Ngươi nóng lòng thật đấy, không sợ ta đuổi người?

A. Hứa công tử, chúng ta chính là huynh đệ khác họ, ở kinh thành không chỗ đặt chân, đến trong nhà ngươi ở tạm mấy ngày là đạo đối nhân xử thế, nếu ngươi không đáp ứng, không tính là người giang hồ.

Ha ha.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất