Thế Tử Hung Mãnh

Chương 274: Đổi cách so đấu

Chương 274: Đổi cách so đấu




Khụ khụ khụ.

Trên ban công tầng đỉnh, Hứa Bất Lệnh vừa mới nâng chén trà nhấp một ngụm, thấy được kiếm khí ngút trời dưới kia, không khỏi bị sặc, ho nhẹ mấy tiếng.

Chúc Mãn Chi tròn mắt, sấp trên lan can ban công, tử tế đánh giá thư sinh bình phàm bên dưới.

Hứa công tử, đây chính là Mai Khúc Sinh? Cái người nhất kiếm động Trường An kia?

Hứa Bất Lệnh đặt chén trà xuống, khẽ gật đầu.

Đường Cửu đều chưa kịp rút kiếm, chắc chắn là hắn, sư huynh của Phù Bảo.

Thần tình Chúc Mãn Chi cứng lại, quay đầu nhíu mày.

Phù Bảo là ai?

Ánh mắt thoáng hiện vẻ hồ nghi.

Hứa Bất Lệnh có chút buồn cười, đưa tay vỗ lên mông Mãn Chi, Sau này liền biết.

Nói xong tiếp tục dõi mắt nhìn xuống Mai Khúc Sinh dưới lôi đài.

Trên giang hồ, cái tên Mai Khúc Sinh rất vang dội, hiện tại trong chốn thị tỉnh vừa mới hưng khởi câu nói"Sóc xuất kinh nhật nguyệt, nhất kiếm động Trường An", cái trước đương nhiên không cần phải nói, cái sau chỉ chính là trường diễn võ ở hoàng thành mấy năm trước của Mai Khúc Sinh.

Mấy năm trước Mai Khúc Sinh tới Trường An cầu học, đương thời tất cả mọi người đều không nghe nói qua thư sinh này biết võ nghệ, chỉ biết hắn là môn sinh của Tùng Bách Thanh, ngày ngày ngâm mình trong Quốc Tử Giám suy xét văn chương, chẳng ai biết được.Một lần hoàng thành đại yến, Tùng Bách Thanh mang theo môn sinh dự tiệc, rất nhiều quan lại đều xưng tán con trai một vị hầu gia văn võ song toàn, Tùng Bách Thanh là đại tế tửu Quốc Tử Giám, tính cách lại cổ hủ, trực tiếp đánh giá một câu.

Văn thải còn được, võ nghệ lại chỉ biết chút quyền cước, binh pháp mưu lược càng là một khiếu không thông.

Tên công tử kia cũng đọc sách ở Quốc Tử Giám, đương nhiên sẽ không nói gì, nhưng tiên sinh dạy hắn lại không vui. học sinh ta dạy ra không được? Thế sao không nói học sinh chính ngươi dạy ra chỉ là con mọt sách.

Hai bên tranh cãi mấy câu, kinh động đến Tống Kỵ, Tống Kỵ liền hỏi dò Mai Khúc Sinh có biết võ nghệ không, đương thời Mai Khúc Sinh còn rất biết giả bộ, đáp một câu"Hiểu sơ", sau đó Tống Kỵ liền để Mai Khúc Sinh và con trai hầu gia kia lên trước điện đánh một trận, miễn cho đám phu tử này cãi tới cãi lui, kết quả đương nhiên không cần nói cũng biết.Từ đó về sau mới có câu"Nhất kiếm động Trường An", lời này còn là Giả công công bị kinh diễm, tự thân mở miệng đánh giá, con trai vị hầu gia kia từ đó bỏ tập võ, trực tiếp tạo thành bóng mờ tâm lý.

Có thể được chính miệng Giả công công khen ngợi như thế, bên ngoài tự nhiên càng đồn thổi thần kỳ, đám tiểu thư hoa si cũng chen chúc mà tới, chẳng qua Mai Khúc Sinh rất đê điệu, thường niên ở lỳ trong Quốc Tử Giám đọc sách, chắc là bị đám hoa si kia không ngừng quấy nhiễu đến phiền, không lâu sau liền rời Trường An, người thực sự từng thấy qua không nhiều.

Hứa Bất Lệnh thấy Mai Khúc Sinh đăng trường, lập tức không khỏi đau đầu. dưới thịnh danh không có hư sĩ, chỉ bằng hỏa hầu một kiếm vừa rồi, tuyệt đối xứng đáng với năm chữ"Nhất kiếm động Trường An". Trước mắt hắn mới khôi phục hơn bốn thành, nếu thật liều mạng, dù đánh gục Mai Khúc Sinh, đoán chừng bản thân cũng phải nằm mấy tháng. Hơn nữa trước mắt hắn chỉ có thể"khôi phục hai thành"cho kẻ đứng sau màn xem, mà với hai thành khí lực, hiển nhiên đánh không lại Mai Khúc Sinh.

Vì một tấm biển nát lại lộ ra át chủ bài, thực sự không đáng. Hứa Bất Lệnh trầm tư suy nghĩ chốc lát liền đứng dậy, đi xuống đỉnh lâu Long Ngâm Các. .

Trên lôi đài, tùy theo Mai Khúc Sinh xuất hiện, bầu không khí đột nhiên náo nhiệt lên, vô số vũ nhân trẻ tuổi lộ vẻ sùng kính, không ngừng đứng dưới đài kêu hô.

Thần tình người chủ trì cũng từ vẻ bình thản ban đầu biến thành kinh sợ, đợi sau khi đại phu khiêng Đường Cửu đi xuống, lập tức bước đến trước mặt đưa tay làm lễ.

Hóa ra là Mai công tử đại giá quang lâm, thứ cho không tiếp đón từ xa.Mai Khúc Sinh hai tay chấp kiếm, động tác hơi giống cầm thước, không nửa điểm khí độ hiệp khách, khẽ cười nói.

Vừa khéo tạt qua, thấy nơi này náo nhiệt liền tới xem xem, nhất thời ngứa tay, khiến mọi người chê cười.

Nơi nào nơi nào.

Có khách nhân đủ phân lượng trình diện, người chủ trì cao hứng còn không kịp, lập tức đảo mắt nhìn sang Tư Đồ Hổ Vũ, Tư Đồ thiếu hiệp, ngài có muốn đi lên luận bàn một phen với Mai công tử?

Tư Đồ Hổ Vũ lại không ngốc, Đường Cửu đều bị miểu sát, võ nghệ hắn chỉ cao hơn Đường Cửu mấy thành, không khả năng đánh thắng được, lập tức hào khí giơ tay uyển cự.

Kiếm thuật Mai công tử thế nào mọi người đều biết, ta liền không bêu xấu, dù sao Đường Cửu Nhi cũng đã gục, ba thanh kiếm ta ắt có một phần.

Thiết Tuyến Môn Dương Tùng ở bên cũng gật đầu.Người chủ trì mỉm cười đáp ứng, dời ánh mắt nhìn lên chủ lâu tầng đỉnh, chờ đợi chính chủ ngày hôm nay lộ diện, tới một trường song long tụ đầu.

Hiện trường tức thì náo nhiệt lên, ánh mắt ai nấy đều vô cùng mong mỏi.

Sạt. sạt.

Rất nhanh, tiếng bước chân thanh thúy vang lên.

Dưới chủ lâu, Hứa Bất Lệnh xách theo bảo kiếm trắng như tuyết đi ra cửa, không ít người khom lưng làm lễ, tiếng kêu hô cũng dần lắng xuống.

Mai Khúc Sinh thần thái bình tĩnh, đưa tay hành lễ nói.

Tham kiến Hứa thế tử.

Hứa Bất Lệnh thần sắc lạnh lùng, gật đầu tỏ ý, đang định mở miệng nói hai câu, từ cửa sổ lâu vũ gần đó chợt truyền đến tiếng rống to.

Hứa Bất Lệnh! Ngươi nhất định phải thắng đấy! Ta cầm bạc mua son phấn cho cô cô đi cược hết rồi, nếu ngươi thua, ta liền đi đứt.

Toàn trường chết lặng.

Nét mặt Hứa Bất Lệnh cứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đứa cháu trai không thể không nhận kia, nghĩ nghĩ rồi nói.

Thế thì liên quan gì đến ta?

Ai nha ai nha! Hứa Bất Lệnh, Hứa ca.

Hứa Bất Lệnh mắt nhìn thẳng nhảy lên võ đài, nhẹ giọng nói.

Cửu ngưỡng đại danh, Mai công tử từ Nhạc Lộc Sơn tới đây?

Mai Khúc Sinh khẽ gật đầu.

Vừa mới tới.

Hứa Bất Lệnh tính sơ một phen khoảng cách từ Nhạc Lộc Sơn đến Trường An.

Mai công tử chạy rất nhanh.

Đi nhanh chút thôi.

Mai Khúc Sinh nâng trường kiếm ngang người, đánh giá trên dưới mấy lần.

Thế tử đã trúng Tỏa Long Cổ, ta ngươi so đọ kiếm thuật lúc này, tại hạ có thắng cũng không vinh, thua lại xuống đài không được, hay là chúng ta đổi cách so đấu?

Thật ra Hứa Bất Lệnh cũng không muốn động thủ với Mai Khúc Sinh, thấy hắn thức thời liền khẽ nhíu mày hỏi.

Ngươi muốn so cái gì?

Tiêu Đình vội sáp đến bên cửa sổ lớn tiếng gầm rú.

Ngu thế, so thi từ, hắn chính là con mọt sách, không biết làm thơ!

.

Toàn trường rộ lên tiếng cười nhạo.

Sắc mặt Mai Khúc Sinh cứng lại, sớm từ năm trước liền nghe qua"Oán phụ từ"của Hứa Bất Lệnh, đương nhiên sẽ không tự chuốc lấy nhục, nghiêng đầu nhìn ra ngoài Long Ngâm Các một cái, nói.

Võ nghệ không riêng gì hai tay, hai chân cũng rất quan trọng, hay là tại hạ và thế tử so đọ khinh công, Long Ngâm Các cách gốc hòe ngàn năm ở Hưng Hoa Phường vừa đúng ba dặm, ai tới bẻ một nhánh hòe đi về Long Ngâm Các trước liền thắng, thế nào?

Trong tình trạng khí huyết trở tắc, công phu chạy nhảy của Hứa Bất Lệnh tự nhiên cũng giảm đi nhiều, chẳng qua chí ít cũng không chịu tổn thương như so quyền đấu kiếm, lập tức gật gật đầu.

Dưới lôi đài nghe thấy so cái này, lập tức liền có người đứng dậy quay đầu chạy ra ngoài, chuẩn bị tới gốc hòe ngàn năm cách chỗ này ba dặm chờ đợi kết quả.

Người chủ trì thấy hai bên đồng ý, mỉm cười chuẩn bị trường thiên đại luận một phen.

Mai Khúc Sinh lại giơ tay lên nói.

Tiên sinh nhà ta sắp giảng học, thế tử cũng bận rộn công vụ, chúng ta trực tiếp bắt đầu đi.

Lát nữa Hứa Bất Lệnh còn phải bồi Mãn Chi dạo phố, tự nhiên đáp ứng.

Người chủ trì thấy thế, không tiện dài dòng thêm nữa, cầm lên la chùy gõ một cái, sau đó xoay người sảng giọng nói.

Khai. A. người đâu?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất