Thế Tử Hung Mãnh

Chương 276: Nghịch thiên khó thành đạo, thuận thế hóa chân long

Chương 276: Nghịch thiên khó thành đạo, thuận thế hóa chân long




Tiếng xấu bát quái, vô luận thời này hay hậu thế đều là thứ lưu truyền cực nhanh. Chỉ mấy canh giờ ngắn ngủi, tin tức nặng ký về đại chiếnr giữa Hứa Bất Lệnh và Mai Khúc Sinh đã không người hỏi thăm, thay vào đó là"Chiêu Hồng nhất mỹ"mới vừa ra lò, hoặc nói cách khác thì là"Timên trong họa"

Nam nhân thích mỹ nhân, nữ nhân thật ra cũng chẳng khác mấy, đặc biệt là loại nữ tính ngày thường sống dưới hoàn cảnh yxã hội tương đối áp lực, thế là tin tức lấy một tốc độ kinh người truyền ra từ trong khuê phòng hoa viên cao môn đại hộ.

Ngự Lâm Quân và Lang Vệ có thể quản được địa đầu xà chốn câu lan tửu quán, lại không quản được hậu trạch các nhà hào môn, Hứa Bất Lệnh vốn còn muốn để triều đình đè ép phong thanh, nhưng sau khi thấy cảnh này liền chỉ còn nước bó tay hết cách.

Xế chiều, Hứa Bất Lệnh đi vào tiểu viện Chúc Mãn Chi, nhân khi Chúc Mãn Chi còn đang dọn dẹp trong phòng, trước cầm ra đọc phong thư Mai Khúc Sinh đột nhiên đưa tới.

Mặt ngoài phong thư không có kí tên, nhìn rất bình thường không có gì đặc biệt, xé mở, bên trong là một tờ giấy Tuyên và một lọn tóc được buộc bằng dây đỏ.

Hứa Bất Lệnh nhìn lọn tóc trong tay, khẽ nhíu mày, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi. mùi thơm thoang thoảng còn chưa tiêu tán.

Nha đầu này, tóc nhiều thật.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu, bỏ lại lọn tóc xanh vào phong thư, mở ra tờ giấy.

Tùng Ngọc Phù đã từng chép sách cho hắn, nét chữ xinh đẹp rất quen thuộc, từng hàng hiện vào trong mắt.

"Hứa thế tử, thấy chữ như thấy người.Ta đã đến Nhạc Lộc sơn, hết thảy đều tốt, đừng mong.

Lần đầu tiên đi xa như vậy, thật khiến ta mệt chết, trên đường còn thấy được nhiều núi non sông suối, trước kia chưa từng gặp qua."

Thao thao bất tuyệt, toàn là các loại kiến thức thú vị trên đường, viết rất chăm chú, tựa hồ muốn thông qua văn tự vẽ ra từng màn cảnh tượng gặp được trên đường cho hắn thấy.

Hứa Bất Lệnh khẽ cười, nhìn quanh trái phải một cái, đi đến trên băng ghế ngồi xuống, cúi đầu tử tế tra xem,". Nhạc Lộc sơn không gì hay để chơi cả, ta còn tưởng đây là nhân gian tiên cảnh, kết quả chỉ là một nơi tiểu học đường, ông ngoại còn nuôi gà vịt ngỗng, có con ngỗng lớn màu trắng rất hung, còn hung hơn cả thế tử."

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng.

Hừ. thiếu đánh.

". Hì hì, đùa thôi. Chuyện tới Nhạc Lộc Sơn, thật ra ta sớm đã muốn nói với thế tử, chỉ là có chút ngượng ngùng, nếu thế tử giữ ta lại, ta liền không đi, nhưng cũng rất muốn được gặp ông ngoại.. Có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói cho thế tử, nhưng lại không biết nên nói thế nào. Cây trâm kia, còn cả tóc nữa, thế tử thông minh như vậy, hẳn hiểu được ý ta.

. thế tử nhất định phải tới Nhạc Lộc Sơn đấy, không thì chờ ta về lại kinh thành, thế tử lại đã đi, khả năng đời này đều không gặp lại, ta cũng phải gả người. Ta không muốn gả người, sau khi gặp thế tử liền."

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, mặt sau bôi đen một đoạn rất dài, không biết viết cái gì, chẳng qua có thể tưởng tượng ra được, dưới ánh nến, cô nương mang theo vẻ tri thức chính đang ngồi trước bàn sách đỏ mặt bôi xóa.

". Cây trâm nhất định đừng tặng người khác, bằng không ta liền không để ý thế tử, đánh ta ta cũng mặc kệ, hồ lô rượu của ngươi ta cất kỹ, chỉ là rượu bên trong uống hết rồi, ta cũng không biết vì sao lại uống hết, một ngày mấy ngụm, sau đó liền hết sạch, giờ nghĩ lại vẫn thấy đáng tiếc, hẳn là nên giữ lại chờ thế tử tới uống cùng.. Ông ngoại ta rất lợi hại, thế tử chắc từng nghe nói qua, sau khi đến đây, ta liền kể tình cảnh thế tử cho ông ngoại, còn hỏi ông ngoại có thể giải Tỏa Long Cổ hay không."

Hai mắt Hứa Bất Lệnh nheo lại, đối với vị lão thần tiên Nhạc Lộc Sơn dạy dỗ ra bốn tên cao đồ kia, giang hồ miếu đường không ai không kính trọng, hắn lập tức ngồi thẳng mấy phần, tử tế duyệt đọc.

". Ông ngoại rất dễ tính, cả ngày một mình đánh cờ trong rừng, ta hỏi ông ngoại, ông ngoại hỏi ngược ta, nói có phải thích thế tử hay không? Ta tất nhiên trả lời là không. Sau đó ông ngoại liền không nguyện để ý chuyện của thế tử, ta hết cách, đành phải giả nói thích thế tử."

. Hừ!". Lúc này ông ngoại mới chịu mở miệng, nói tính mạng thế tử không đáng lo, không cần vì thế mà hao tâm tổn trí. Ông ngoại rất lợi hại, lời nói ra nhất định không sai được, cho nên thế tử chắc sẽ sống lâu. Không đúng, thiên lôi đánh xuống."

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, chớp chớp mắt, tiếp tục đọc đoạn tiếp sau.

". Ông ngoại còn đưa cho thế tử một câu,"Nghịch thiên khó thành đạo, thuận thế hóa chân long", ta không rõ ý tứ, liền hỏi ông ngoại. Ông ngoại nói nếu thế tử không thông liền thôi, mệnh nên như vậy, thành thật làm nhàn tản vương gia cũng tốt.

. Đến đây thôi, vạn lời khó nói hết. Thế tử không cần nhớ ta, ta bảo Từ bá bá vẽ một bức, gọi là"Tiên trong họa", mỗi ngày đều có thể xem mấy lần.Giang hồ gặp lại, Tùng Ngọc Phù."

Thư tín đến đây là kết thúc.

Hứa Bất Lệnh cầm lấy bức thư, hai hàng lông mày nhíu chặt, vốn nên là ngọt ngào và ấm áp, nhưng nội dung trong thư lại khiến người khó có thể tập trung tâm thần ở ngôn từ biểu lộ nhẹ nhàng như nước kia.

Lúc này rốt cục hắn đã hiểu vì sao Mai Khúc Sinh phải muốn mượn cơ hội giao tận tay phong thư cho hắn. chuyện liên lụy trong này thực sự quá lớn.Hứa Bất Lệnh cường hành nhớ kỹ hết thảy nội dung trên thư, đứng dậy đi đến phòng bếp tiểu viện tìm cây châm lửa, đốt thư đi, lỗ tai thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh xung quanh, đợi khi giấy Tuyên hóa thành khói xanh tiêu tán giữa thiên địa, lúc này mới khẽ khàng thở phào một hơi.

Nghịch thiên khó thành đạo, thuận thế hóa chân long.

Hứa Bất Lệnh bước tới bước lui trong phòng vết, xoa vuốt ngón tay, tử tế suy tư ý nghĩa của những lời này.

Nếu nghĩ không thông, mệnh nên như vậy, thành thật làm một tên nhàn tản vương gia, chí ít không phải lo tính mạng.

Ý tứ của lời này rất rõ ràng. hắn vô luận thế nào cũng sẽ không chết. Có thể làm nhàn tản vương gia, tước vị sẽ không bị tước đi, Túc Vương nhất mạch vẫn có thể tồn tại.

Nếu lấy những lời này làm cơ sở để thôi diễn, như vậy"mai phục ở Vị Hà""Tỏa Long Cổ"và đủ loại chứng cứ thật thật giả giả, cả cái bẫy rập khổng lồ kia, mục đích không phải vì tước phiên diệt Hứa gia thì còn có thể là vì cái gì.

Sàn sạt.

Tiếng bước chân đi tới đi lui.

Hứa Bất Lệnh cảm giác đầu đau như búa bổ, một đạo linh quang lúc ẩn lúc hiện trong đầu, lại bắt không được.

Đuổi tận giết tuyệt Hứa gia, vô luận vì nguyên nhân gì, Túc Vương đều tất sẽ phản, kẻ đứng sau giật dây không khả năng không rõ ràng điểm này, cho nên muốn tìm cơ hội, tước đi một bộ phận quyền thế, khiến Túc Vương tâm phục khẩu phục nuốt xuống quả đắng.

Dẫn mục tiêu đến hoàng thành, đủ loại chứng cứ chỉ thẳng về hướng đương kim thiên tử, chính là đang ép hắn cùng đường mạt lộ giết người.

Tội thí quân không khả năng giữ được tước vị mạng sống, hẳn tất phải chết không nghi ngờ, đây là thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt Hứa gia, cũng là thủ đoạn trực tiếp bức phản Hứa gia, đứng trên lập trường triều đình thì đây là điều không thể làm.

Nhưng bây giờ đủ loại động tác lại đều hướng đến khả năng này.

Hắn mà chết, Túc Vương tất phản, hắn không chết, Túc Vương án binh bất động, trừ phi.

Dẫn xà xuất động!

Trước bức xuất binh, sau lại bức lui binh.

Tân quân đăng cơ, lấy tính mạng hắn làm điều kiện, bức khiến Túc vương lui binh tự đứt tay chân.

Hoặc là cao minh hơn một chút.

!

Cả người Hứa Bất Lệnh chợt khẽ rung lên.

Mây đen vô cùng tận che lấp trời cao đã hơn một năm, tựa hồ chớp mắt liền tan thành mây khói.

Rút tơ bóc vỏ được đến từng điểm manh mối, tin tức, như là từng miếng ghép hình, hợp lại với nhau, cuối cùng hiện ra toàn cảnh.

Thì ra là thế. Còn tưởng bẫy rập lớn thế nào!

Ánh mắt Hứa Bất Lệnh chuyển lạnh, xoay người đi ra phòng bếp, nhấc bổng Chúc Mãn Chi chính đang chổng mông đóng gói son phấn, bước nhanh đi ra ngoài.

A. a.

Chúc Mãn Chi bất ngờ không kịp phòng, còn tưởng Hứa Bất Lệnh muốn cưỡng bức nàng, sấp trên bả vai Hứa Bất Lệnh, sắc mặt đỏ lên, vỗ đánh lên lưng Hứa Bất Lệnh.

Hứa công tử, ngươi làm gì đấy, ngươi là đệ nhất mỹ nam tử, ta. Cha mẹ ta còn chưa biết, không được.

Ba.

Một tiếng giòn vang, Chúc Mãn Chi an tĩnh lại, bắp chân giãy dụa hai hồi liền không động đậy nữa.
.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất