Thế Tử Hung Mãnh

Chương 277: Thà ta phụ người, không để người phụ ta!

Chương 277: Thà ta phụ người, không để người phụ ta!




Hoàng hôn, bên ngoài vương phủ ở Khôi Thọ Nhai, hai bóng người bước nhanh hành tẩu dưới ánh chiều tà.

Trên vai Hứa Bất Lệnh vác theo một chiếc bao lớn, Chúc Mãn Chi mặc vráy, trong tay ôm theo hộp tranh chạy chậm theo sau, từ xa nhìn lại hệt như đôi vợ chồng trẻ đi xa nhà.

Hứa Bất Lệnh thần du vạn dặm, trên đường không thốt nửa lời, vừa thấym bên ngoài cửa lớn Túc Vương phủ vây quanh một đám phu nhân tiểu thư liền lập tức quay người đi tới đường nhỏ mặt bên vương phủ, lật người nhảy qua tường rào cao cao.

Ayi.

Chúc Mãn Chi vốn đang cúi đầu chạy chậm theo sau, Hứa Bất Lệnh quay người, nàng thiếu chút đụng đầu lên tường rào, lúc này ôm lấy hộp tranh đứng dưới tường rào cao cao, ngửa đầu ngơ ngác nhìn quanh, hình như không có cửa, thế này làm sao đi vào?

Cũng may Hứa Bất Lệnh còn không sơ ý đến mức kia, sau khi lật người nhảy qua, lại từ bên kia tường rào lộn ngược trở lại, khom lưng ôm ngang eo Chúc Mãn Chi, lần nữa nhảy lên bay qua tường rào.

Diện tích vương phủ rất lớn, lại chỉ trung tâm hậu trạch là có người cư trú, những nơi khác đều tối như bưng, cửa nẻo khóa cứng, trời tối thoạt nhìn có vẻ rất âm trầm.

Đây là lần đầu tiên Chúc Mãn Chi tới vương phủ làm khách, ôm theo hộp tranh theo sát Hứa Bất Lệnh xuyên qua hành lang, nhìn mạng nhện chi chít dưới mái hiên, nét mặt hơi chút co quắp, nhỏ giọng thầm thì.

Hứa công tử, ngươi ở chỗ này à? Buổi tối một mình sợ lắm.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, ngoài miệng vẫn không quên tán gẫu với Chúc Mãn Chi, Trong phủ ít người, trước kia là phủ đệ một vương gia Đại Tề, sau khi công phá Trường An, cả nhà bị chém đầu, khắp nơi đều có người bị giết.

Hả?

Sắc mặt Chúc Mãn Chi tái mét, bước chân chậm mấy phần.

Nếu Chúc cô nương sợ hãi, buổi tối ngủ chung là được, ta dương khí thịnh vượng, quỷ không dám lại gần. .

Chúc Mãn Chi mím môi một cái, vốn định gật đầu, nhưng ngay lập tức liền hồi thần, nhíu mày đánh giá Hứa Bất Lệnh một phen, thấy hắn biểu tình nghiêm túc không giống như đang trêu đùa cợt nhã, nhưng dù là vậy cũng vẫn lắc đầu.

Không cần, ta là người giang hồ, không sợ quỷ.

Hứa Bất Lệnh khẽ cười, bước nhanh đi đến khu vực trung tâm vương phủ, dưới mái hiên đèn lồng đã treo lên, hoa hoa cỏ cỏ đều được thu dọn chỉnh tề, rường cột chạm trổ cuối cùng cũng mang đến bộ dáng khí phái mà vương phủ nên có.Chúc Mãn Chi ngấm ngầm thở phào một hơi, theo sát bước chân xuyên qua hành lang hậu trạch, giương mắt chợt thấy một lão đầu tử ngồi trong đình viện, dựa bên đèn đuốc đọc sách, gật gù đắc ý, thoạt nhìn có vẻ như thế ngoại cao nhân, chỉ là.

Chỉ là lão đầu tử này nhìn khá quen mắt.

Hình như chính là thuyết thư tiên sinh sau phố Đại Nghiệp Phường.

Chúc Mãn Chi nhướng mày, phát giác sự tình tựa hồ có gì đó không đúng.Hứa Bất Lệnh khẽ cười nói.

Đừng đoán mò.

À.

Chúc Mãn Chi đánh giá lão Tiêu, trong lòng ngẫm nghĩ một phen, liền cũng không để ở trong lòng, vừa định hỏi sau này mình ở chỗ nào, liền thấy Ninh Ngọc Hợp từ trong nhà đi ra, chính đang nhìn về bên này. Đại Ninh!

Chúc Mãn Chi vốn có chút co thúc, sau khi nhìn thấy người quen, còn là nữ nhân, rốt cục cũng trầm tĩnh lại, trực tiếp vứt hộp tranh vào tay Hứa Bất Lệnh, chạy chậm đi đến trước mặt.

Đại Ninh, sao ngươi cũng ở trong phủ Hứa công tử? Ta cứ tưởng ngươi chết rồi.

Không hề có nửa điểm thành ý, hoàn toàn như đã quen biết từ lâu.Cảm quan của Ninh Ngọc Hợp đối với Chúc Mãn Chi rất tốt, mỉm cười đáp.

Hiện tại ta là sư phụ của Lệnh Nhi, hôm nay vừa mới chuyển vào, sao ngươi lại chạy đến đây?

Nét mặt Chúc Mãn Chi cứng đờ, suy nghĩ một lúc mới ậm ừ đáp.

À thì. Cha ta là Chúc Lục, tội phạm giang hồ, không dám ở lại Tập Trinh Ty, bèn tới phủ Hứa công tử tránh tạm mấy ngày. Ngươi là sư phụ Hứa công tử, thế Tiểu Ninh chẳng phải thành sư tỷ của Hứa công tử?Ninh Ngọc Hợp gật gật đầu.

Đúng vậy, sao thế?

Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Hứa Bất Lệnh đang đi về hướng thư phòng, hì hì cười nói.

Không có gì, chỉ là cảm thấy có duyên thôi, hay là Ninh đạo trưởng nhận luôn ta làm đồ đệ, như vậy ta cũng thành sư tỷ của Hứa công tử.Ninh Ngọc Hợp khẽ nhíu mày, chăm chú suy xét một lúc rồi nói.

Ngươi là cháu gái Chúc lão kiếm thánh, bái ta làm thầy là cất nhắc ta. Chẳng qua, dù có nhận ngươi làm đồ đệ, theo như trình tự nhập môn thì ngươi cũng là tiểu sư muội, phải gọi Thanh Dạ và Lệnh Nhi là sư tỷ sư huynh, sao có thể thành sư tỷ của Lệnh Nhi được.

.

Nét mặt Chúc Mãn Chi cứng lại, ngẫm nghĩ một phen, đạo lý có vẻ không sai. Vậy chẳng phải cả đời nàng đều bị hồ mị tử kia đè lên?

Được rồi được rồi, ta chỉ nói chơi thôi, Ninh tỷ tỷ, ta và ngươi ngủ chung một phòng đi, người chỗ này quá ít, ta không dám ở một mình.

Bị gọi"tỷ tỷ", Ninh Ngọc Hợp lại không mấy để ý, theo như bối phận giang hồ mà tính, nàng và Chúc Mãn Chi đúng là cùng một lứa, bèn khẽ gật đầu nói.

Mới dọn dẹp phòng xong, ngươi vào xem xem. Đúng rồi, nghe nói hôm nay ở Long Ngâm Các, Lệnh Nhi thành là đệ nhất mỹ nhân trong Chiêu Hồng Bát Khôi?

Đúng rồi. Không đúng, là Chiêu Hồng đệ nhất mỹ nam tử, phải chia ra với Bát Khôi kia.

Ha ha. Ta còn tưởng người được vẽ là Thanh Dạ, không ngờ Từ Đan Thanh lại đổi tính. Ánh mắt không sai.

Tiểu Ninh được vẽ chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Chúc cô nương hẳn cũng có thể nhập tuyển.

Hả?

Chúc Mãn Chi sửng sốt, tiếp sau đó sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ sờ sờ gò má.

Đại Ninh, ngươi. Ngươi đừng nói chuyện khách khí thế.

Ninh Ngọc Hợp nhoẻn miệng cười.

Cha ngươi là Kiếm Thánh Chúc Lục, ngươi tìm đến Từ Đan Thanh, báo ra tên cha ngươi, hắn tự nhiên sẽ hiểu, Từ Đan Thanh nhát lắm.

Thật ư?

Hai mắt Chúc Mãn Chi sáng rực lên.

.

Điểm lên ánh nến trong thư phòng, Hứa Bất Lệnh đặt kiếm xuống, bước nhanh đến trước bàn, nâng bút mài mực, ấp ủ một lúc liền bắt đầu múa bút thành văn.

Lão Tiêu đóng lại cửa sổ, thấy Hứa Bất Lệnh thần sắc trịnh trọng, không mở miệng hi hi ha ha nói cười, mà nhíu mày dò hỏi.

Tiểu vương gia, có phải sự tình có biến?

Tay Hứa Bất Lệnh nắm bút lông thoáng ngừng lại, nói khẽ.

Hôm nay Tùng Ngọc Phù đưa tới một phong thư, ông ngoại nàng thêm chút chỉ điểm, giúp ta nghĩ thông suốt một số chuyện. Vốn định lấy bất biến ứng vạn biến, nhưng giờ xem ra cách này chỉ có thể cầu ổn nhất thời, khó mà rời khỏi Trường An, cũng không cách nào thay đổi đại cục.

Lão Tiêu vuốt ve quải trượng, trầm tư một lát rồi hỏi.

Vậy tiểu vương gia định ứng đối thế nào?

Hứa Bất Lệnh trầm mặc hồi lâu, lát sau mới nói khẽ.

Cờ bố đầy bàn, thắng bại gần gần chỉ bằng mấy nước. Thuận thế mà làm là được, chỉ cần có thể bình an về lại Túc Châu. Chẳng qua trước khi đi, ta muốn cho kẻ đứng sau hạ cờ một kinh hỉ.

Sa sa sa.

Múa bút thành văn, từng hàng chữ nhỏ viết xuống trên giấy Tuyên.

Lão Tiêu đứng bên chăm chú đánh giá, lát sau chợt khẽ nhíu mày.

Thế này sợ là quá mạo hiểm, thiết kỵ bước ra Tần Châu liền thành nước đổ khó hốt.

Vậy lại thế nào, cùng lắm thì sơn hà phá toái quần hùng trục lộc, ta giết người, dù sao cũng đỡ hơn người giết ta!

Hứa Bất Lệnh viết xong, gấp gọn lại bỏ vào phong thư.

Lão Tiêu tiếp lấy, lặng không tiếng thở lui ra ngoài.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất