Chương 278: Cận thủy lâu thai tiên đắc họa
Hai chiếc lồng đèn lớn lắc lư nơi cửa vào Túc Vương phủ, kim bảng Thanh Khôi lần nữa được treo móc trên cửa bên. Chính giữa hai pho tượng sư tử đá, mười mấy phu nhân tiểu thư phấn son lộng lẫy tụ lại với nhau, không ngừng ngẩng đầu quan vọng, tíu tít chuyện trò.
Trước kia ta đã cảm thấy Túc Vương thế tử dung mạo tuấn mỹ.
Sao hôm nay tiểu vương gia còn chưa ra cửa.
Mẹ, ngươi bảo phụ thân cầu thân thử xem, nói không chừng thành công thì sao.
.
Hộ vệ vương phủ nghiêm trang đứng dưới bậc thềm ngoài cửa, đám người kia đều là minh châu trong tay gia đình vương hầu, bọn hắn không dám có chút nào lãnh đạm, đành chỉ như người gỗ ngăn trở đường đi, không cho xông vào.
Vào đêm, một cỗ kiệu nhỏ khoan thai đi đến, Nguyệt Nô giương mắt thấy được cảnh này liền thầm hô không ổn, vội vã sai kiệu phu chuyển hướng đi vào từ mặt sau, nào ngờ có phu nhân hào môn tinh mắt phát hiện ra được, từ xa xa liền vẫy gọi.
Lục phu nhân.
Ngài cuối cùng cũng tới, mấy tháng không gặp, lâu rồi chưa có dịp ôn chuyện.
Một loạt tiếng lôi kéo làm quen theo sau vọng đến.Lục phu nhân trốn ở trong kiệu, trên gương mặt thục mỹ thoáng hiện phần bất mãn, lại không tiện chối từ, đành phải hạ kiệu, ở ngoài cửa khách sáo mấy câu, sau đó vội vàng chạy vào cửa lớn vương phủ.
Nguyệt Nô lặng lẽ theo ở phía sau, trên mặt mang theo mấy phần ý cười.
Phu nhân, lần này thế tử thật là danh chấn thiên hạ, Đại Nguyệt đệ nhất mỹ nam tử, không biết khiến cho bao nhiêu tiểu thư hồn khiên mộng nhiễu.
Ánh mắt Lục phu nhân có chút chua xót, đương nhiên, không phải ghen ghét bảo bối mỹ mạo, mà là cảm thấy Từ Đan Thanh không mọc mắt, vẽ thái hậu thì cũng thôi, giờ còn vẽ cả nam tử, lại cứ không vẽ nàng, nàng chỉ là gả người mà thôi, so ra cũng đâu kém thái hậu. Ngày sau khuê mật là mỹ nhân vang danh thiên hạ, bảo bối cũng là"mỹ nhân"vang danh thiên hạ, chỉ có nàng là không ai biết đến, còn làm sao ở chung được đây.Chính đang nghĩ linh tinh, Lục phu nhân chậm rãi bước bên ngoài thư phòng hậu trạch, giương mắt nhìn lại, vừa khéo nhìn thấy Ninh Ngọc Hợp và Chúc Mãn Chi đả tọa trong sân viện, ánh mắt lại càng thêm ê ẩm. đúng rồi, ngay cả sư phụ cũng là mỹ nhân vang danh thiên hạ. Ai. Không đúng, làm sao lại có thêm một nha hoàn.
Lục phu nhân nhíu mày đánh giá một phen, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.
Cô nương kia là ai? Trong phủ làm gì có nha hoàn này.
Nguyệt Nô nhíu mày đánh giá hồi lâu, sau cùng lắc đầu nói, Không biết, tuổi tác không lớn, bộ dạng lại rất thủy linh, ngực đều không kém gì phu nhân.
Làm bạn từ nhỏ đến lớn, nghe được những lời khuê trung mật ngữ này, Lục phu nhân tự nhiên không có gì phải thẹn thùng, lại giương mắt tử tế đánh giá.
Sau này làm nhũ mẫu cho con Lệnh Nhi ngược lại thích hợp. Nha đầu này không biết ăn gì mà lớn thế không biết.
Nói xong liền cúi đầu đánh giá chính mình, còn ưỡn ngực, dùng tay hơi chút thắt chặt lưng quần, trong mắt thoáng hiện mấy phần đắc ý không dễ phát giác ra được. Lục di, ngươi làm gì đấy?
Đột nhiên, tiếng nói mềm nhẹ vang lên bên tai.
Lục phu nhân chính đang nâng ngực khẽ run một cái, vội vội vàng vàng thu tay chống ngang ông, bày ra bộ dạng đoan đoan chính chính, len lén liếc mắt, Hứa Bất Lệnh đứng ở sau lưng nàng, từ trên vai nàng thò đầu ra nhìn xuống ngắm nghía, ánh mắt trong vắt mang theo mấy phần nghi hoặc.
.Mặt Lục phu nhân đỏ tận mang tai, lại lấy tốc độ cực nhanh đè ép xuống, khuỷu tay huých nhẹ vào hông Hứa Bất Lệnh.
Làm ta sợ muốn chết. Vừa rồi váy hơi loạn, sửa sang lại chút thôi, không sao.
Hứa Bất Lệnh gật đầu cười nhẹ, thu hồi ánh mắt nhìn hướng Chúc Mãn Chi nơi xa.
Bằng hữu giang hồ, quen biết với sư phụ, ở tạm trong phủ mấy ngày, Lục di đừng nghĩ nhiều.Lục phu nhân hơi chút hồi thần, khẽ nhíu mày nhìn sang Hứa Bất Lệnh.
Ta nghĩ nhiều cái gì? Chẳng lẽ ngươi mang cô nương hồi phủ, ta còn có thể ngăn trở được chắc?
Đương nhiên sẽ không.
Hừ. trước kia ta nói ngươi, là bởi vì ngươi tuổi còn nhỏ lại quyền cao chức trọng, sợ ngươi bị người lừa. Trên đời này nữ nhân không mang ý tốt nhiều lắm.Hứa Bất Lệnh mỉm cười đỡ lấy đầu vai Lục phu nhân.
Vào nhà nói đi.
Lục phu nhân quét mắt nhìn hai nữ tử nơi xa, nỗ lực làm ra bộ dạng không thèm để ý, bồi cùng Hứa Bất Lệnh vào phòng, quy quy củ củ ngồi xuống bên bàn tròn, nghĩ nghĩ, ôn nhu nói.
. Lệnh Nhi, ngươi bây giờ. Ừm, khác với trước kia, chắc chắn sẽ có càng nhiều nữ tử không mang ý tốt nhắm đến ngươi, ngươi đừng có coi thường nữ nhân, thường nói"Tối độc phụ nhân tâm", đám nữ nhân tranh quyền đoạt lợi trong cung, có khi còn ngoan độc hơn cả nam nhân trên triều đường.Hứa Bất Lệnh đứng ở sau lưng Lục phu nhân, tự nhiên mà vậy dời ghế ngồi xuống bên cạnh, tay cầm cả chân lẫn váy Lục phu nhân đặt trên đùi mình.
Lục phu nhân đang nói chuyện thì chợt im bặt mà dừng, tay đỡ lấy bàn mới ngồi vững được, có chút hoảng loạn trừng mắt nói.
Lệnh Nhi, ngươi làm cái gì! ? Ta.
Hứa Bất Lệnh thần sắc bình tĩnh, ánh mắt không chút tà niệm, đưa tay nắn nhẹ hai chân thon dài.
Hôm nay từ Phù Dung Quan trở về, trên đường ngắm cảnh đi đường không ít, chân mỏi lắm đúng không?
.
Lục phu nhân cắn môi, nỗ lực làm ra bộ dạng trấn định, trước là len lén liếc nhìn biểu tình Hứa Bất Lệnh, sau khi xác định chỉ là đang quan tâm đến nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, lại đảo mắt nhìn ra bên ngoài. cửa phòng đóng chặt, Nguyệt Nô ở bên ngoài, trong phòng chỉ có mỗi hai người.
Lục phu nhân ngấm ngầm thở ra một hơi, đùi được xoa bóp rất thoải mái, liền cũng không loạn động, dựa nghiêng lên bàn, ánh mắt tử tế đánh giá mặt sườn Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh xoa nắn từ trên xuống dưới một lượt, nói khẽ.
Giờ ta khác trước thế nào?
Lục phu nhân chớp chớp mắt, ra vẻ tùy ý nói.
Cái tên Từ Đan Thanh nhiều chuyện kia vẽ ngươi, tuy với nam tử, năng lực và tướng mạo không mấy liên quan, nhưng nam tử phong thái tuấn lãng trước nay đều luôn khiến người ưa thích, đến cả thi đình, bộ dáng đoan chính khí chất bất phàm đều có thể chiếm không ít tiện nghi. Nét vẽ của Từ Đan Thanh lợi hại lắm, Chiêu Hồng Bát Khôi đến nay tính ra đã mười mấy hai mươi năm, lại vẫn truyền xướng khắp chốn thị tỉnh, sau này chắc ngươi cũng khó tránh khỏi bị nói mấy chục năm, nữ tử muốn gặp ngươi hẳn sẽ rất nhiều.
Hứa Bất Lệnh trải tay ra, nhún vai lắc đầu cười khẽ.
Hư danh mà thôi, không ảnh hưởng đại cục. Lục di cũng để ý cái này? Nữ tử khác muốn gặp mặt ta khó hơn lên trời, Lục di lại ngày ngày nhìn thấy ta, có gì hay để xem nữa đâu.
Trong lúc nói chuyện, tay đã xoa vuốt đến gần eo, niết đến chỗ nào chắc không nói cũng hiểu.
Trên mặt Lục phu nhân hiện ra mấy phần dị dạng, bất động thanh sắc đưa tay gạt cánh tay Hứa Bất Lệnh hướng xuống, mỉm cười nói.
Ngươi là ta mang lớn, bộ dạng dễ nhìn tất nhiên là tốt, ai. đáng tiếc qua hai năm liền đi, sau này khó mà gặp lại, bên người lại đến một bức chân dung đều không có.
.
Hứa Bất Lệnh bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra tới là vì cái này. Thái hậu bảo bối tặng hắn một bức tranh, bức này hắn vốn định tặng lại cho thái hậu.
Lục phu nhân thấy Hứa Bất Lệnh không nói chuyện, trong mắt thoáng hiện oán niệm và thất vọng, cứ vậy muốn nói lại thôi nhìn qua Hứa Bất Lệnh.
Chỉ mấy nhịp thở, Hứa Bất Lệnh đã cảm thấy xương cốt tê rần, khẽ ho một tiếng.
Tranh Bùi Ngọc Long mô phỏng mà thôi, nếu Lục di thích, cầm về treo trong phòng là được.
Ừm.
Lúc này Lục phu nhân mới lộ ra cười, hơi chút trầm mặc, cảm thấy chân vốn đang tê, bị bóp thế này lại càng tê thêm, bèn nhẹ nhàng thu chân lại, ôn nhu nói.
Trời tối rồi, ngươi sớm chút nghỉ ngơi, qua mấy ngày Tiêu đại tiểu thư tới thăm, trong phủ khá là bận rộn, ta đi về trước.
Hứa Bất Lệnh đứng dậy.
Lục di đi thong thả.
Lục phu nhân khẽ gật đầu, rất tự giác cầm lên hộp tranh trên bàn sách, trong mắt chứa đầy vẻ mừng trộm, bước nhanh đi ra.