Chương 279: Lộ đuôi
Tùy theo thời gian đẩy dời, thời tiết càng lúc càng nóng, xưng hiệu"Chiêu Hồng nhất mỹ"đột nhiên xuất hiện, trải qua gia công thêm mắm thêm muối của thuyết thư tiên sinh, thoáng chốc liền đẩy hình tượng Hứa Bất Lệnh lên cao mấy đẳng cấp, có thể nói ở Trường An không ai không biết không người không hiểu, bức họa kia cũng được truyền tam sao thất bản, đi khắp thiên nam địa bắc, càng chạy càng lệch, không biết những phu nhân tiểu thư chưa từng thấy qua Hứa Bất Lệnh đã tưởng tượng hắn thành bộ dạng thế nào.
Loại chuyện này căn bản không ép được, Hứa Bất Lệnh trừ huyễn tượng cầm Tùng Ngọc Phù đào hố gài mình treo lên đánh một trận thì chỉ còn nước bó tay mặc kệ sự tình phát triển.
Sau khi về lại Túc Vương phủ, mọi chuyện phảng phất đều gió êm sóng lặng, Chúc Mãn Chi ở lại trong vương phủ, thật cũng không phát sinh chuyện gì, ngày ngày ở cùng một chỗ với Ninh Ngọc Hợp, hai người xách kiếm loanh quang trong phủ, tán gẫu chút chuyện lớn nhỏ trên giang hồ.
Lúc Hứa Bất Lệnh luyện kiếm, hai người đứng ở bên cạnh nhìn vào, Ninh Ngọc Hợp chăm chú chỉ điểm, mặc dù không tìm được điểm sai cũng sẽ giảng giải vài câu tâm đắc. Chúc Mãn Chi thì là"Oa oa oa. Hứa công tử thật lợi hại.", khen đến độ chính Hứa Bất Lệnh đều cảm thấy ngại.
Còn Lục phu nhân từ khi cầm đi bức họa liền không tiếp tục qua nữa, một phương diện là đang làm ra bộ dạng"Không can thiệp sinh hoạt cá nhân của Hứa Bất Lệnh", một phương khác là đang bận bịu chọc tức thái hậu. Bảo bối ca biến thành"Chiêu Hồng nhất mỹ", được Từ Đan Thanh vẽ tranh, bức duy nhất còn đưa cho nàng, trong lòng Lục phu nhân tự nhiên hơi có chút lâng lâng, ngày thứ hai liền tiến cung, tới trước mặt khuê mật khoe khoang một trận.
Nghĩ đến phản ứng của thái hậu, Hứa Bất Lệnh không khỏi cảm thấy sống lưng phát lạnh, nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hắn cũng chỉ có thể ngóng trông động tác Bùi Ngọc Long Bùi đại sư nhanh chút, trước đưa tới hai bức chữa cháy, chẳng qua trước mắt xem ra khó mà kịp được.
Ngày hai mươi tháng tư, đám cáo mệnh phu nhân Trường An Thành tổ chức cầu phúc ở một vườn dâu ngoại thành, tính là nghi thức khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hoà, không có hoàng hậu, thái hậu liền làm nhất quốc chi mẫu, sau khi kết thúc đi về sẽ tạt ngang qua Tiên Nữ Kiều.
Xế chiều, Hứa Bất Lệnh liền ở trong phòng ăn vận một phen, mặc vào hạ bào Lục di mới may, tóc tai cũng được thu thập chỉnh tề.
Bên ngoài phòng ngủ trang nhã, Chúc Mãn Chi ăn vận như hiệp nữ, sấp mình bên cửa sổ len lén đánh giá.
Hứa công tử, ngươi đi đón Lục phu nhân, ăn vận như thế. có long trọng quá không?Hứa Bất Lệnh đứng trước gương đồng chăm chú sửa sang vạt áo, mỉm cười nói.
Lễ nghi bắt đầu từ chính y quan, Lục di từ nhỏ gia giáo cực nghiêm, tất nhiên phải trang trọng chút. Vậy à.
Chúc Mãn Chi nhấp hé môi, nhìn một cái, lại mở miệng nói tiếp, Hứa công tử còn hơn một năm mới về Túc Châu? Ta và Đại Ninh thương lượng qua, lúc nàng rời kinh sẽ mang ta theo, đi tìm cha ta. Hay là đợi ta tìm được phụ thân lại tới Túc Châu tìm công tử?
Hứa Bất Lệnh nhíu mày suy xét một phen, Ngươi không biết võ nghệ, cùng theo sư phụ ra ngoài cũng chỉ vướng tay vướng chân. Đừng gấp, qua ít ngày đợi ta bận xong việc rồi liền bồi ngươi đi tìm cha.
Hai mắt Chúc Mãn Chi sáng rực lên, nhưng nghĩ nghĩ, lại khẽ nhíu mày nói, Chẳng phải Hứa công tử không thể rời Trường An ư?
Hỏi nhiều thế làm gì, quay về luyện kiếm đi. Ừm.
Chúc Mãn Chi thấy Hứa Bất Lệnh ăn vận xong liền học theo huýt sáo một tiếng, dắt ngựa qua, đưa mắt nhìn Hứa Bất Lệnh rời đi.Đợi Hứa Bất Lệnh tan biến khỏi tầm mắt, Chúc Mãn Chi mới ngẫm nghĩ mấy lời vừa rồi, đi về lại sương phòng, nào ngờ vừa đi ra không được mấy bước, chợt thấy Ninh Ngọc Hợp đội mũ trùm đầu từ hậu trạch đi tới. một thân váy dài phụ nhân nhà lành thường mặc, rất hợp vóc dáng, vóc người vốn ngày thường bị đạo bào che lấp nay hoàn toàn hiển lộ ra, eo thon, trên dưới co giãn mười phần, vừa giống tiên nữ lại vừa giống yêu tinh.
Chúc Mãn Chi sửng sốt, ngẩn người đương trường, đánh giá trên dưới một phen, Đại Ninh tỷ, sao ngươi ăn vận thành bộ dạng này? Chẳng lẽ là.
Vốn định nói"Chẳng lẽ là đi gặp tình lang", nhưng lời này hiển nhiên không thích hợp, vội vàng ngậm miệng.
Gò má Ninh Ngọc Hợp dưới mũ trùm hơi nóng lên, ánh mắt dừng ở hướng Hứa Bất Lệnh vừa rời đi, không dừng bước, chỉ khẽ mỉm cười nói.
Đi ra ngoài gặp lão bằng hữu, buổi tối không bồi ngươi luyện kiếm, cứ ngủ sớm trước đi.
Ừm.
Chúc Mãn Chi dù sao cũng là khách nhân, tự nhiên không tiện hỏi người ta đi ra ngoài làm gì, hơi có chút mờ mịt nhìn Ninh Ngọc Hợp bước vội rời đi, một mình ở lại trong đình viện không có gì để làm, nghĩ nghĩ, liền từ trong góc đình viện tìm đến chiếc chổi, từ mặt nam vương phủ bắt đầu chăm chú quét dọn.
.
Sạt sạt sạt.
Khoái mã lao nhanh trên phố dài, đảo mắt đã đi tới ngoài cửa thành.
Hứa Bất Lệnh dừng ngựa dưới tường thành, nhìn đội ngũ đi tới phía xa xa. Mặc dù bây giờ bị chụp lên cái danh"Chiêu Hồng nhất mỹ", nhưng trên đầu không khả năng thật sáng lên hào quang khiến vạn người đổ dồn ánh mắt tới, ngẩn ở trong góc ngược lại không mấy dẫn người chú ý.
Tùy theo quan binh đi trước mở đường, xa liễn của thái hậu và cỗ kiệu các nhà vương hầu lần lượt tiến vào trong thành, Hứa Bất Lệnh tùy ý quét mắt một lượt, ruổi ngựa đi tới trước mặt, đến bên cửa sổ xe kêu một tiếng.
Tham kiến thái hậu.
Trong khoang xe hoa mỹ, thái hậu khoác một bộ phượng bào diễm lệ, chính đang mắt to trừng mắt nhỏ đấu khí với Lục phu nhân, nghe thấy giọng Hứa Bất Lệnh, cả người thái hậu lập tức khẽ run, vội hồi thần, làm ra động tác sửa sang đầu tóc, tránh miễn bị vãn bối phát hiện, vẻ cổ quái ẩn sâu vào trong đáy mắt.
Lục phu nhân thân khoác trang phục cáo mệnh màu xanh lam, vốn chính đang hỏi thái hậu"Có tức hay không, có tức hay không?", nghe thấy giọng của bảo bối, nét mặt lập tức cứng đờ, vội vàng làm ra bộ dạng đoan trang nhã nhặn.
Thái hậu thấy chuyển biến như thế, nhàn nhạt hừ một tiếng, nghiêng đầu biết rõ còn cố hỏi.
Bất Lệnh, sao ngươi lại tới đây?
Hứa Bất Lệnh đứng ngoài khoang xe khẽ cười, ngữ khí cung kính nói.
Tới đón Lục di hồi phủ.
Lục phu nhân nghe thấy lời này, nhoẻn miệng cười, trong lòng ấm áp, quay người mở ra cửa sổ.
Lệnh Nhi, ngươi còn đang hưu dưỡng, đừng chạy ra ngoài.
Hứa Bất Lệnh gật gật đầu.
Tới đều tới rồi.
Thái hậu ngồi trong khoang xe như nghe được tiểu ác ma nào đó nhỏ giọng thì thầm bên tai, nhịn không được run lên, gắt gao kẹp chặt lấy chân, ngập ngừng khoảnh khắc, nhàn nhạt hừ một tiếng.
Bản cung cũng là trưởng bối của ngươi, lần trước còn chiếu cố ngươi một đêm, lại không gặp Bất Lệnh ngươi nói tiếng cảm ơn, ai.
Lục phu nhân nghe vậy, xoay người đánh giá thái hậu một phen, rốt cục là khuê mật tình như tỷ muội, lập tức mỉm cười nói.
Thái hậu đừng nghĩ nhiều, Lệnh Nhi vừa mới quay về, còn đang tu dưỡng không kịp tiến cung thăm hỏi.
Thái hậu quét mắt nhìn qua Hứa Bất Lệnh, sau đó lại quay mặt đi, bình thản nói.
Không kịp tiến cung thăm hỏi, lại có thời gian rảnh rỗi từ xa chạy tới đưa đón, hừ.
Lời rất chua, có mấy phần vị đạo của Lục phu nhân.
Lục phu nhân khẽ nhíu mày, biết gần đây thái hậu bị Tiêu Đình chọc giận không nhẹ, nhưng không ngờ vì chút chuyện nhỏ này mà cũng tranh với nàng, lập tức ngấm ngầm"phi"một tiếng, hai tay đặt bên hông làm ra bộ dáng đoan trang, ngoài miệng lại nhẹ giọng nói.
Thái hậu, Lệnh Nhi còn nhỏ, lễ nghĩa không chu toàn còn mong thứ lỗi. Hay là để hắn đưa thái hậu hồi cung?
Lời này nghe có vẻ cung kính, ánh mắt lại như muốn nói"Thấy ngươi đáng thương, ta nhường ngươi lần này"
Thái hậu nghiêng đầu nhìn sang bên kia đường, ngữ khí bình thản.
Thôi thôi, bản cung sợ người nào đó không vui.
.
Lục phu nhân hấp hé môi, suy xét một phen, sau đó quay đầu nhìn ra Hứa Bất Lệnh bên ngoài xe ngựa.
Lệnh Nhi, đợi lát nữa ngươi đưa thái hậu hồi cung, ta xem ai dám nói ba nói bốn.
.
Hứa Bất Lệnh trải tay nhún vai, vui vẻ lĩnh mệnh.