Thế Tử Hung Mãnh

Chương 282: Ly kinh bạn đạo, khi sư diệt tổ

Chương 282: Ly kinh bạn đạo, khi sư diệt tổ




Bóng đêm buông xuống, đèn hoa mới lên.

Ninh Ngọc Hợp cải trang thành phụ nhân nhà lành, khoác áo vải đay, đội khăn trùm đầu, đứng trong ngõ nhỏ bên đường dõi nhìn xa giá thái hậu.

Từ sau lần nhìn thấy thái hậu tư thông với người, trong đầu Ninh Ngọc Hợp một mực hiện lên nghi vấn. nam nhân kia rốt cục là ai?

Thái hậu tư thông với người, chuyện này liên lụy lớn đến đâu, Ninh Ngọc Hợp rất rõ ràng, vốn định làm như không nhìn thấy gì, miễn phải rước họa sát thân, nhưng sau khi trở về, trái lo phải nghĩ, trong lòng cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Đương thời cao thủ có mặt trong Phù Dung Quan, trừ mấy tên môn khách Tiêu gia thì chỉ còn mỗi Hứa Bất Lệnh và lão Tiêu, môn khách Tiêu gia được loại bỏ đầu tiên, bởi vì thái hậu chính là đích nữ Tiêu gia, dù có quan hệ cũng sẽ không đặc ý chạy đến Phù Dung Quan, nam tử có quan hệ với thái hậu chỉ có thể là người đang ở Phù Dung quan.

Lão Tiêu thân thủ không sai, nhưng là môn thần Túc Vương phủ, không khả năng làm ra loại chuyện có hại với lợi ích gia chủ như thế, hơn nữa tuổi tác, tướng mạo đều không thích hợp, như vậy liền chỉ còn lại đồ đệ ngoan Hứa Bất Lệnh chính đang dưỡng thương.

Thân thủ phù hợp.

Tướng mạo, tài trí, võ nghệ lại càng không cần phải nói, trên đời không có nữ tử nào lại không thích.

Hơn nữa mỗi lần thái hậu lên núi, Hứa Bất Lệnh đều sẽ lấy"tĩnh tâm đả tọa"làm lý do, để nàng hỗ trợ ngăn trở Lục phu nhân.

Ngày thái hậu rời đi, Hứa Bất Lệnh"đau sốc hông, chân mềm nhũn".Đủ loại xảo hợp tụ lại một nơi, Ninh Ngọc Hợp muốn không nghi ngờ Hứa Bất Lệnh cũng khó, nhưng trong lòng nàng lại vẫn không nguyện tin tưởng.

Lần đầu tiên thấy Hứa Bất Lệnh, chính là đêm mưa ở Sùng Nhân Phường, hắn cứu nàng đang trong trọng thương, lại không giậu đổ bìm leo, được nước làm tới. Tuy nàng đã xuất gia, nhưng cũng là"đệ nhất mỹ nhân"được toàn thiên hạ công nhận, với tình hình như thế mà vẫn có thể ngồi yên không loạn, nàng không tin Hứa Bất Lệnh sẽ là tên háo sắc. Đến sau giữa Hứa Bất Lệnh và nàng không còn liên hệ, nếu không phải gặp gỡ ở tiểu viện Tùng gia, sợ rằng thật sẽ dần dần quên đi.

Loại người như thế, làm sao có thể là tên háo sắc?Sau khi nhận Hứa Bất Lệnh làm đồ đệ, Ninh Ngọc Hợp càng phát hiện mọi phương diện của tên đồ đệ mới này đều không thể xoi mói, cơ hồ không chút tì vết. Bởi vậy khi phát hiện chuyện này, nàng cứ luôn cảm thấy mình đang nghĩ xấu cho đồ nhi, nhưng đủ loại chứng cứ lại chỉ hướng Hứa Bất Lệnh, khiến nàng không thể không nghi ngờ.

Ninh Ngọc Hợp không cảm thấy nam tử yêu thích sắc đẹp có gì sai, đấy là thiên tính con người mà thôi, nhưng yêu thích thì yêu thích, mục tiêu lại phải làm cho rõ ràng. Hứa Bất Lệnh đường đường là con trai phiên vương, muốn mỹ nhân nào mà không được, lại cứ chạy đi đụng thái hậu. Hắn điên rồi?

Ninh Ngọc Hợp càng nghĩ càng thấy không đúng, cảm giác như mình sắp tẩu hỏa nhập ma, kết quả biết được hôm nay thái hậu xuất cung, Hứa Bất Lệnh lại đi ra ngoài, nếu hai người có liên hệ nào đó, tất có thể chứng thực suy đoán bấy lâu.Buổi chiều ra ngoài, Ninh Ngọc Hợp không theo dõi Hứa Bất Lệnh, thời gian qua sớm chiều làm bạn với Hứa Bất Lệnh, nàng rất rõ ràng phạm vi cảnh giới và mức độ nhạy bén của Hứa Bất Lệnh, chỉ cần len lén coi chừng tất sẽ bị phát giác, bởi vậy mới trực tiếp chọn cách theo dõi xa giá thái hậu.

Võ nghệ Ninh Ngọc Hợp còn trên cả Trương Tường, là cao thủ giang hồ đỉnh lưu, chỉ cần giữ khoảng cách nhất định, muốn theo dõi đội xe thực sự là chuyện dễ như trở bàn tay, từ đầu đến cuối ánh mắt đều không nhìn về phía Hứa Bất Lệnh, sẽ không dẫn lên hắn cảnh giác.

Cứ vậy một đường theo gót, phát hiện Lục phu nhân rời đi, Hứa Bất Lệnh lại không đi, trong lòng nàng không khỏi lộp bộp một tiếng, biết đại sự không ổn.Tiếp sau đó, thái hậu đột nhiên dừng lại, xuống xe ngựa, Hứa Bất Lệnh theo ở phía sau, bồi cùng nàng dạo phố.

Tuy hơi có chút ngạc nhiên, nhưng dưới ánh mắt bao người, còn có hộ vệ cung nữ đi theo, Ninh Ngọc Hợp không phát hiện vấn đề, chỉ là hoài nghi chưa tiêu. Đến sau Hứa Bất Lệnh và thái hậu tiến vào tiểu lâu hai tầng, vị trí tiểu lâu rất đặc biệt, cơ hồ không có vị trí nào gần đây có thể thấy được tình cảnh trên lầu hai. Cũng chính bởi vì hành động che lấp cẩn thận như vậy, càng khiến Ninh Ngọc Hợp tin chắc có vấn đề, lại vẫn không nguyện tin tưởng.

Bởi vì"mắt thấy mới là thật", Ninh Ngọc Hợp nhìn quanh trái phải, chạy tới trên một gốc đại thụ nơi xa, nấp sau cành lá híp mắt chăm chú theo dõi.Cửa sổ lầu hai có rèm châu che chắn, chỉ có thể ẩn ẩn thấy được bóng dáng, thẳng đến một cơn gió nhẹ ngẫu nhiên thổi qua, vén rèm châu lên, lộ ra một khe hở nhỏ, trường cảnh bên trong thoáng hiện, Ninh Ngọc Hợp thấy được cảnh tượng mà đời này nàng khó có thể quên được.

Hứa Bất Lệnh không ngờ lại đang ôm hôn đương triều thái hậu. Không đúng, là đương triều thái hậu ôm hôn Hứa Bất Lệnh!

Ninh Ngọc Hợp bị chấn kinh không nhẹ, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ tới thật sẽ thế này, đây. làm sao có thể?Dưới bóng đêm, Ninh Ngọc Hợp về lại bên đường, nhìn chằm chằm gian lầu hai sáng đèn kia hồi lâu mà không bình tĩnh lại được. Nàng thực sự khó có thể tưởng tượng, đồ đệ mà nàng vẫn luôn ký thác kỳ vọng, đồng thời có chút sùng bái kia, không ngờ lại là người như vậy! Đây chính là thái hậu! Đích mẫu của hoàng đế!

Nghĩ tới đó, dù đã xuất gia tự cho nhìn thấu phá hồng trần, Ninh Ngọc Hợp vẫn không tránh được run rẩy, không thể tin trên đời còn có người cả gan làm loạn như thế.

Rất nhanh, hai người từ trên lầu hai đi xuống, về lại đội xe, nam nhân vẫn cứ anh tuấn nho nhã, nữ nhân vẫn cứ đoan trang quý khí, nhưng ở trong mắt Ninh Ngọc Hợp, lại đã khó còn hình tượng như trước.Chính đang thất thần, nam tử lật thân lên ngựa, chợt quay mặt nhìn về phía này.

Ninh Ngọc Hợp đột nhiên bừng tỉnh, thầm hô không ổn, vội vàng xoay người đi vào ngõ hẻm gần đó, định bụng nhanh chóng rời khỏi Trường An. Chỉ tiếc vừa mới đi vào ngõ nhỏ, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện trên mặt đường chỉ còn xa giá, đã không thấy thân ảnh nam tử kia.

Sắc mặt Ninh Ngọc Hợp tức thì tái mét, không chút do dự phi thân nhảy lên, đào tẩu về hướng ngược lại.Đương triều thái hậu và phiên vương thế tử có mờ ám, chuyện này liên lụy lớn thế nào, đương nhiên không cần nói cũng biết. Bị nàng phát hiện, thiên tử, Tiêu gia, thậm chí đồ đệ lúc sáng còn thân mật khăng khít đều tất sẽ ra tay diệt khẩu, tránh miễn sự tình truyền ra.

Ninh Ngọc Hợp tuy khó mà tin tưởng, nhưng bản năng cảnh giác vẫn còn, nàng nhưng không tin Hứa Bất Lệnh chạy tới là để tỏ thái độ thành khẩn, giải thích nhận lầm với sư phụ chỉ mới nhận được mấy ngày là nàng, nàng lại đánh không lại hắn, nếu bị đồ đệ đuổi theo.

Ninh Ngọc Hợp mặt xám mày tro, dốc hết toàn lực đào tẩu, đáng tiếc thân ảnh sau lưng kia càng lúc càng gần, như giòi bám vào trong xương, căn bản không vung đi được.

Sư phụ, sư phụ!

Nghiệt đồ, ngươi.

Ninh Ngọc Hợp định lên tiếng trách mắng mấy câu, nhưng khoảng cách càng lúc càng gần, khiến nàng căn bản không dám đề khí nói chuyện, chỉ biết cắm đầu cắm cổ phi nhanh ra ngoài thành.

Hai người một trước một sau rượt đuổi hơn hai dặm đường, lúc đi đến một con ngõ nhỏ, Ninh Ngọc Hợp tính phi thân nhảy qua, nào ngờ sau lưng vang lên tiếng y bào xé gió, rốt cục vẫn bị đối phương đuổi kịp!

Ninh Ngọc Hợp biến sắc, vung chưởng vỗ ra sau, lại bị người bắt được cổ tay, sau đó cả người chợt trầm xuống, bị đại lực ấn vào ngõ nhỏ, ngã trên một đống cỏ tranh.

A.

Ninh Ngọc Hợp theo bản năng cầu sinh liều chết giãy dụa, khuỷu tay giật ngược ra sau, đáng tiếc vẫn bị bắt lại, cả người nằm sấp trên cỏ tranh, nam nhân trực tiếp cưỡi lên mông nàng, hai tay bị quặt ngược sau lưng, khóa cứng lại, không thể động đậy được nữa.
.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất