Chương 283: Ngươi thề đi! (1)
Trong ngõ nhỏ mờ tối, phụ nhân nhà lành thân khoác váy hoa vóc dáng mê người bị đè xuống trên đống cỏ tranh, như cô nương thôn dã đáng thương bị ấn vào trong ruộng lúa, narm tử cao gầy cưỡi trên lưng, quặt ngược hai tay ra sau, cảnh tượng bi thảm nhìn qua không khác gì một vụ cưỡng hiếp.
Nghiệt đồ. Ngươi dám.
Ninh Ngọc Hợpm cắn răng ra sức giãy dụa, ánh mắt rất hung, thậm chí mang theo vài phần tuyệt vọng, tưởng muốn cắn lưỡi tự sát.
Hứa Bất Lệnh phí sức truy đuổi, cuối cùng cũng bắt lại đyược sư phụ không biết từ đâu chui ra, còn chưa kịp thở phào liền thấy động tác này của Ninh Ngọc Hợp, lập tức cả kinh, vội vàng bổ nhào xuống lưng, ép chặt cổ tay, tay phải vươn ra bóp lấy cằm Ninh Ngọc Hợp, gằn giọng nói.
Sư phụ, ngoan, đừng xung động!
A.
Ninh Ngọc Hợp ngước cổ lên, bị ép há miệng ra, thân hình nặng nề đè sấp nàng lên đống cỏ tranh, khiến hô hấp đều có chút khó khăn, chỉ mỗi tròng mắt có thể động, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh, như nhìn thấy lệ quỷ dưới chín tầng địa ngục, ánh mắt hoảng loạn nói không ra lời.
Hứa Bất Lệnh vừa vội vừa giận, một tay bóp cằm sư phụ, một tay gắt gao ôm lấy hai tay và thân eo nàng, ló đầu tận lực tâm bình khí hòa nói.
Đừng sợ, ta là đồ đệ của ngươi, ngươi hiểu lầm, đừng náo.
Ô ô.Ninh Ngọc Hợp nơi nào chịu tin, giờ có nghe cái gì đều cảm thấy nghiệt đồ này muốn khi sư diệt tổ, làm ra chuyện táng tận thiên lương, trong đầu chỉ còn nghĩ đến tự sát bảo toàn trong sạch.
Một người sống sờ sờ ra đấy, còn là khách giang hồ võ nghệ cao cường, muốn đè lại đâu có dễ dàng.
Hứa Bất Lệnh đã không cố được thương hương tiếc ngọc, dốc hết toàn lực đè ép Ninh Ngọc Hợp.
Sư phụ, ngươi đừng náo, nghe ta nói được không? Ô ô.
Khóe mắt Ninh Ngọc Hợp trượt xuống hai hàng thanh lệ, thà chết chứ không chịu khuất phục, cứ phải vung sức phản kháng, ra sức vặn vẹo mấy lần, há miệng cắn lên cổ tay Hứa Bất Lệnh.
A.
Hứa Bất Lệnh hít sâu một hơi khí lạnh, trở tay lần nữa bóp lấy cằm, đến cái lúc này chỉ có thể nỗ lực hòa khí gấp gáp giải thích, Ta muốn diệt khẩu thì sớm đã động thủ, ngươi trước đừng xung động.
Nghe được lời này, Ninh Ngọc Hợp cuối cùng cũng thanh tỉnh chút, rốt cuộc muốn diệt khẩu thì cần gì phải ấn nàng xuống, trừ phi còn định.
Ô ô.
Ninh Ngọc Hợp lại giãy dụa, cẳng chân không ngừng rung lắc, giày thêu đều bị đá văng đi.Hứa Bất Lệnh không thể làm gì, đành ôm lấy tay Ninh Ngọc Hợp, nắm lấy cằm ấn xuống, không ngừng an ủi.
Ô ô ô.
Sư phụ, ngươi thành thật chút.
Trong hẻm nhỏ âm u, tiếng nữ nhân giãy dụa và tiếng nam nhân khuyên nhủ lúc ẩn lúc hiện, vô cùng quái dị.Ước chừng nửa nén hương sau, Ninh Ngọc Hợp cực lực giãy dụa dần dần thoát lực, thấy Hứa Bất Lệnh từ đầu đến cuối đều không có động tác khác, lúc này mới thoáng an tĩnh mấy phần.
Hứa Bất Lệnh cũng mệt đến độ đầu đầy mồ hôi, vội vàng mở miệng.
Sư phụ, ngươi trước nghe ta nói, đừng cắn lung tung!
Ninh Ngọc Hợp lệ rơi đầy mặt, bộ dạng bi thương muốn chết, ôm theo tia hi vọng nhỏ nhoi sau cùng,"Ô."lên một tiếng.Lúc này Hứa Bất Lệnh mới thận trọng buông tay ra, vì phòng ngựa sư phụ võ nghệ không sai bất thần cắn trả, phần lưng eo vẫn bị đè lên gắt gao.
Ninh Ngọc Hợp bị ấn vào trong đống cỏ tranh, đến độ sắp không thấy mặt, hít thở mấy hơi mới lạnh lùng nói.
Ngươi. Nghiệt đồ, ngươi còn gì để nói ? Ta đều thấy được.
Hứa Bất Lệnh rất đành chịu, nhíu mày nhìn qua Ninh Ngọc Hợp đang giận không thể át, Sư phụ, ngươi theo dõi ta làm gì?
Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới chuyện này? Ta vốn tưởng rằng ngươi là chính nhân quân tử, mới nhận ngươi làm đồ đệ, không ngờ. Không ngờ ngươi.
Ta làm sao?
Ngươi và thái hậu. Ta và thái hậu làm sao? Một không giết người hai không phóng hỏa ba không hại người, có gì ghê gớm đâu?
.
Ninh Ngọc Hợp nhướng mày, tử tế nghĩ lại, tựa hồ cũng không sai, chỉ có thể nói đạo đức cá nhân Hứa Bất Lệnh có vấn đề, có tổn hại phong hoá, chứ không thể nói là thương thiên hại lí được, nhưng mà.
Ngươi. Ngươi còn không biết hối cải? Đó là đương triều thái hậu, ngươi. Ngươi thân là phiên vương thế tử, hưởng hết thế gian vinh hoa, sao phải làm ra loại chuyện kia? Ngươi rõ ràng tài đức vẹn toàn.
Ninh Ngọc Hợp đầy mắt thất vọng và nghi hoặc, nghiêng đầu chất vấn nói.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, nhìn gương mặt tuyệt mỹ đang khóc đến lê hoa đái vũ kia, ngẫm nghĩ một phen, sau đó mới trầm giọng nói.
Để ta giải thích cho sư phụ, ngươi tuyệt không thể lộ chuyện này ra ngoài, đây không chỉ riêng là vấn đề đạo đức cá nhân, bằng không ta thật phải diệt khẩu.
Ánh mắt Ninh Ngọc Hợp đầy vẻ kiên quyết,.