Chương 285: Hương vị quê nhà (1)
Đêm khuya nhân tĩnh, đèn đuốc ở hậu trạch vương phủ đã tắt, chỉ còn lại một chiếc đèn lồng treo bên ngoài thư phòng vẫn sáng.
Lão Tiêu ngồi trên băng ghế dưới mái hiên, quải trượng đặt ngang trên gối, phong thái như là cao nhân, chính đang kể chuyện.
. Nói đến Tư Đồ lão nhi, một tay cửu hoàn đao độc bộ thiên hạ, được người giang hồ tán dương là Đao Khôi, tung hoành nửa đời chưa từng bại tích, trên thực tế lại không phải như thế.
Trong đình viện, Chúc Mãn Chi mặc váy hoa, bọc khăn trùm đầu, đứng trên thang sát tường, dùng chổi quét trong tay dọn sạch tro bụi dưới xà nhà, hiếu kỳ hỏi.
Chẳng lẽ lại Tư Đồ lão tiền bối từng thua qua?
Ha ha.
Lão Tiêu bình thản ngồi trên băng ghế, sờ sờ cằm không một sợi râu.
Nếu không phải gặp được lão phu"Khôn Vân Tử", hắn đúng thật chưa từng bại tích, đáng tiếc, trên giang hồ không có nếu như.
Ngươi còn từng đánh bại Tư Đồ lão tiền bối?
Ừm, chính miệng hắn nhận thua.Lão Tiêu gật gù đắc ý, sau khi cảm nhận được vẻ sùng bái trong mắt Chúc Mãn Chi liền nói khẽ.
Càn là trời, Khôn là đất, Khôn Vân Tử, ý là"Mây trong đất, phiêu biểu vô tích, có thể thấy được lại không thể chạm được". Năm đó lão phu hành tẩu thiên hạ, từng đường hẹp tương phùng với Tư Đồ lão nhi ở đất Sở.
Chúc Mãn Chi tập trung lắng nghe, quên luôn cả chuyện quét bụi, hiếu kỳ nói, Sau đó các ngươi liền"Trao đổi ba trăm chiêu, đánh đến sơn hà biến sắc, nhật nguyệt vô quang, cuối cùng Tư Đồ lão tiền bối một chiêu không thắng, phất tay áo bỏ đi?
Cũng không phải!
Lão Tiêu nhàn nhạt hừ một tiếng, khoát khoát tay, trong mắt mang theo mấy phần ngạo khí, Đương thời ta đưa tay ôm quyền hô một tiếng"Tôn tặc", Tư Đồ lão nhi rút đao liền chặt, cường hành từ Cửu Nghi Sơn đuổi tới Nhạc Dương, bảy trăm dặm đường giang hồ, lại chưa từng đụng tới được chéo áo lão phu, cuối cùng ôm hận mà đi, lưu lại một câu"Xem như ngươi lợi hại"
?
Chúc Mãn Chi khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi, Vậy cũng tính?
Tất nhiên là tính chứ, khách giang hồ khách giang hồ, nặng nhất ở chữ"chạy", ngươi không tin, sau này nhìn thấy Tư Đồ lão nhi hỏi hắn một tiếng, xem hắn phục hay là không phục.
Chúc Mãn Chi nhấp hé môi, lần nữa bắt đầu tập trung quét dọn, Nghe nói Tư Đồ lão tiền bối tính tình lớn lắm, sau đó liền không tìm ngươi gây chuyện?
Lão Tiêu cười lạnh một tiếng, chẳng hề sợ sệt.
Lão phu từ đó về sau lại chưa tiến vào Thiên Nam võ lâm, hắn có thể làm khó dễ gì được ta?Chúc Mãn Chi tử tế trầm tư, cảm thấy có gì đó không đúng.
Nghe thế nào lại như là ngươi bị đuổi ra Thiên Nam võ lâm ?
Nét mặt lão Tiêu cứng lại, ha ha cười một tiếng, không lên tiếng đánh giá. Khinh công ngươi cao như vậy, trên xà nhà lại nhiều bụi thế này, sao không quét dọn đi?
Lão phu không phải gia đinh.
Vậy ngươi đội mũ gia đinh làm gì? .
Trong lúc nói chuyện, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, Hứa Bất Lệnh thần sắc lạnh lùng cùng với Ninh Ngọc Hợp nét mặt thoáng hiện vẻ cổ quái sóng vai đi tới, đều là nhân vật phong hoa tuyệt đại, đi cùng nhau, thật có mấy phần cảm giác như thần tiên quyến lữ.
Hai mắt Chúc Mãn Chi sáng rực lên, từ trên thang nhảy xuống, giơ chổi lên chạy đến trước mặt.
Hứa công tử về rồi, đại Ninh tỷ.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, trên dưới đánh giá một phen.
Mãn Chi, ngươi đang làm cái gì?
Chúc Mãn Chi cười hì hì, mang theo mấy phần tranh công, hớn hở nói.
Ta thấy tòa nhà đã lâu không dọn dẹp, dù sao cũng nhàn rỗi không chuyện gì nên quét dọn chút.
Đang lúc nói chuyện, Chúc Mãn Chi phát hiện trên váy Ninh Ngọc Hợp dính mấy sợi cỏ tranh, hệt như nàng khi còn nhỏ lăn lộn chơi đùa trong đống cỏ, liền đưa tay vỗ nhẹ lên mông Ninh Ngọc Hợp mấy cái.
Ba ba.
Cực kỳ đàn hồi, từng đợt gợn sóng.
Hứa Bất Lệnh ho nhẹ một tiếng, ánh mắt dời sang nơi khác.
Sắc mặt Ninh Ngọc Hợp cứng đờ, lại cũng không tận lực tránh né, quay đầu sang dò hỏi.
Sao thế?
Hì hì, váy bẩn.
Chúc Mãn Chi vỗ vỗ váy, giương mắt ngắm nhìn, chợt phát hiện trên áo khoác Hứa Bất Lệnh cũng dính cỏ tranh, như là cũng lăn lộn trong đống cỏ, nhìn phẩm tướng, có vẻ còn là cùng một đống cỏ tranh.
.