Chương 286: Hương vị quê nhà (2)
Thần tình Chúc Mãn Chi cứng lại, ánh mắt đảo qua trên thân hai sư đồ đêm khuya kết bạn mà đi, dù chưa trải qua chuyện kia, thì cũng từng được nghe nói về chuyện cườir"xxx trong đống rơm", chẳng lẽ hai người.
Mắt Chúc Mãn Chi trợn tròn, có chút khó mà chấp nhận.
Ninh Ngọc Hợp mười sáu tuổi liền lên núi xuất gia, nmói đến trải nghiệm thị tỉnh còn không bằng được Chúc Mãn Chi, liền không khỏi mờ mịt hỏi.
Chúc cô nương, sao thế?
Chúc Mãn Chi đánh giá hai người mộty phen, nhỏ giọng nói.
Hứa công tử, ngươi và đại Ninh tỷ đi ra làm cái gì?
Hứa Bất Lệnh lịch duyệt thâm hậu, tất nhiên nhìn ra suy nghĩ không quá đứng đắn của tiểu Mãn Chi, đưa tay gõ gõ trên trán nàng.
Đi ra ngoài làm việc, không có gì.
À.
Chúc Mãn Chi không tiện hỏi nhiều, thả chổi xuống, tạm biệt Hứa Bất Lệnh, cùng theo Ninh Ngọc Hợp về lại trong phòng rửa mặt nghỉ ngơi.Từ sau lần nhìn thấy màn cảnh tượng"kinh thế hãi tục"kia, trong lòng Ninh Ngọc Hợp không cách nào bình tĩnh lại được. Mặc dù Hứa Bất Lệnh vẫn xem nàng là sư phụ, còn chăm chú giải thích rõ ngọn ngành với nàng, biết được chuyện này cũng là đành chịu, nhưng.
Ai.
Ninh Ngọc Hợp than nhẹ một tiếng, thật không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, tựa như nhìn thấy một bé trai thông tuệ thuần khiết, nay đột nhiên biến thành nam nhân trải qua hồng trần, tương phản thực sự quá lớn, dù không có vấn đề gì, song vẫn khó chịu, cứ cảm thấy đây đó nhiều thêm chút khoảng cách.Chẳng qua tử tế nghĩ kỹ, với tình huống vừa rồi, nàng nhìn thấy chuyện tuyệt không nên nhìn thấy, thượng vị giả bình thường đều hẳn nên diệt khẩu. Nhưng Hứa Bất Lệnh.
Nghĩ đến đương thời Hứa Bất Lệnh đè nàng xuống, lại không cho nàng tự sát, còn tận tình khuyên nhủ, ôn tồn giải thích, chứng tỏ hắn thật xem nàng là người nhà.
Từ nhỏ, thân nhân duy nhất của Ninh Ngọc Hợp chính là mẫu thân, những người khác không ai không là súc sinh thấy lợi vong tình, bao gồm cả chính phụ thân nàng. Vì chút địa vị quyền thế bé không đáng kể liền có thể ném đi tình cảm phu thê, phụ tử không nhìn, không đạt thành mục đích liền thống hạ sát thủ, lãnh huyết đến mức khiến người gần như tuyệt vọng, khiến người mất đi lòng tin đối với cái thế đạo này.Ninh Ngọc Hợp xuất gia cũng có một phần nguyên nhân là vì như thế, thế đạo quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức khiến người không có gì lưu luyến. Trước nay chỉ có Thanh Dạ mà nàng xem như con đẻ là có thể mang đến cho nàng một tia ấm áp, nhưng giờ.
Nghĩ đến bộ dạng vừa gấp vừa vội khi đó của Hứa Bất Lệnh, đến sau còn hạ mình mang giày cho nàng, Ninh Ngọc Hợp không khỏi cảm thấy ấm áp, đương thời nàng thật cho rằng sẽ bị diệt khẩu, nhưng phản ứng đầu tiên của Hứa Bất Lệnh rõ ràng vẫn coi nàng là sư phụ, chỉ là sợ nàng tiết lộ phong thanh mà thôi.
Nghĩ thông suốt ngọn ngành, Ninh Ngọc Hợp dần bình tĩnh lại, giương mắt nhìn vào trong phòng, đã thấy Chúc Mãn Chi đun sôi nước từ lúc nào, chính đang gắng sức xách hai chiếc bồn lớn tới đổ vào trong thùng tắm.Chúc Mãn Chi thấy Đại Ninh sửng sốt ngẩng đầu, hì hì cười nói.
Đại Ninh tỷ, nghĩ gì mà như mất hồn thế.
Ninh Ngọc Hợp nhấp hé môi cười nói, Không có gì, chút việc riêng thôi.
Chúc Mãn Chi đổ nước nóng vào trong thùng tắm, mở ra dây buộc váy.
Buổi chiều dọn dẹp một trận, trên người bẩn quá, quần áo đại Ninh tỷ cũng bẩn, hay là tắm chung, nước chắc không đủ, phòng bếp lại xa, đun nữa thì phiền.Ninh Ngọc Hợp bị ấn vào đống cỏ tranh giãy dụa một phen, trên người làm sao sạch sẽ cho được, lập tức cũng không cự tuyệt, đi đến trước thùng tắm cởi váy ra, lộ ra yếm trắng và quần lót. Bởi vì làn da trắng nõn, thoạt nhìn còn trắng hơn cả quần lót trên người, khiến cho trọn cả gian phòng như sáng rực lên mấy phần.
Chúc Mãn Chi ném váy qua một bên, vốn còn không cảm thấy gì, nhưng đợi khi nhìn thấy dáng người Ninh Ngọc Hợp, cúi đầu nhìn một cái, liền nhăn nhăn nhó nhó xoay người sang chỗ khác, vòng cánh tay trước ngực, thần sắc khá là lúng túng.
Đều là nữ nhi, Ninh Ngọc Hợp từng thường xuyên tắm chung với Ninh Thanh Dạ trong đầm nước nhỏ ở sau núi nên cũng không có gì kỵ huý, đi đến trước thùng tắm cởi ra dây yếm.Núi non hùng vĩ, phong cảnh tuyệt đẹp.
Sắc mặt Chúc Mãn Chi rất quái dị, khe khẽ sáp đến trước mặt, đưa tay lên nhéo nhéo hai đoàn bánh bao, hì hì nói.
Đại Ninh tỷ. Có nặng hay không?Ninh Ngọc Hợp chớp chớp mắt, mỉm cười nói.
Lúc tập võ nhảy nhảy nhót nhót không tiện lắm, những khi khác thì bình thường.
Nói xong liền gác quần lót lên trên bình phong, nhấc chân trực tiếp bước vào trong thùng tắm.
Chúc Mãn Chi mím môi muốn nói lại thôi, trong lòng lại bắt đầu oán giận mình quá thấp, chậm rãi dẫm lên ghế đẩu nhảy vào, len lén liếc mắt đánh giá, đột nhiên khẽ nhíu mày.
Đại Ninh tỷ, ngươi. Ngươi sao lại không. Không có.
Ừm. Trời sinh.
Sao còn có đóa hoa?
Năm đó trước khi tiến cung, mẫu thân làm cho ta, hình như là thủ cung sa.
Ta sờ một cái.
Xì xào, tiếng hất nước vang lên không ngừng.
Trong chính điện cách vách, Hứa Bất Lệnh nhíu mày, thần tình quái dị, vòng tay sau gáy nằm trên gối đầu, lần đầu tiên có cảm giác không ngủ được, còn hơi cảm thấy nhớ thái hậu bảo bảo.
Tiếp xúc với Ninh Ngọc Hợp đã nhiều ngày, thật ra hắn cũng phát hiện vị sư phụ này ngoài mặt ôn nhu, trong lòng lại cự người ngàn dặm, ừm. Không phải nhìn thấy hồng trần, mà càng giống như chủ động trốn tránh, ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài, tâm tư cũng không nhiều, ai đối tốt với nàng, nàng liền đối tốt với ai, khác hẳn với Ninh Thanh Dạ trong nóng ngoài lạnh đi thẳng về thẳng, hoàn toàn chính là hình tượng ngu bạch điềm, còn hơi có chút đơn thuần.
Tuy bị phát hiện bí mật không thể cho người, nhưng Hứa Bất Lệnh không khả năng làm ra chuyện giết người diệt khẩu, hắn xem người vẫn rất chuẩn, Ninh Ngọc Hợp chắc chắn sẽ không rêu rao chuyện này đi ra, hơn nữa hắn cũng sẽ không ở lại Trường An quá lâu.
Theo như tình thế trước mắt thì thấy, kẻ đứng sau giật dây đưa tới rượu giải độc nhanh như vậy, chắc là đang lo lắng xảy ra bất trắc, muốn mau chóng động thủ.
Vì nắm lấy càng nhiều khả năng tự bảo trước khi bão tố đi đến, độc này chí ít phải được giải bảy tám phần, cũng tứ là còn phải giải ba bốn mươi lần.
Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh khẽ thở dài, xem ra đành phải khổ cực thái hậu bảo bảo.