Chương 287: Chị em sinh đôi, Tiêu Khinh (1)
Sáng sớm hôm sau, mặt trời chưa từng hiện ra giữa thiên không, thay vào đó là biển mây và gió nhẹ.
Trên đầu Khôi Thọ Nhai là một mảnh xám xịt, ba tòa bát giác bài phường trang nghiêm sừng sững trên phố, trong phủ đệ Hoài Nam Tiêu thị ở chính giữa con phố, bộc nhân nha hoàn dọn dẹp ngóc ngách trong nhà. Sương phòng phía đông vốn là phòng ở của đại thiếu gia trong phủ, bởi vì trưởng tử Tiêu Sở Dương làm huyện lệnh nơi thâm sơn cùng cốc, đông sương phòng tự nhiên thuộc về Tiêu Đình.
Gần giữa trưa, mặc dù không có mặt trời, nhưng tảo triều sẽ sắp kết thúc, rất nhiều phụ tá tướng phủ đã tới chờ sẵn trong trạch viện Tiêu Sở Dương. Nha hoàn ôm chậu rửa mặt đứng ngoài phòng đại thiếu gia, dùng giày khẽ đá lên cửa.
Công tử, công tử! Rời giường đi, lão gia đi về thấy ngươi còn chưa dậy, nhất định sẽ đưa ngươi tới trong cung đi bái phỏng thái hậu nương nương.
Hừm. Mặt trời đã mọc đâu.
Tiếng nói lười biếng từ trong nhà vọng ra, lát sau, cửa mở, Tiêu Đình một thân áo ngủ màu trắng, tóc rối bù như ổ gà đi tới, mắt còn kèm nhèm ngái ngủ, trên tay cầm quạt lắc lư.
Mấy ngày nay Tiêu Đình có thể nói là xuân phong đắc ý hàng đêm sênh ca, đoạn thời gian trước cầm bạc mua son phấn của thái hậu, cược thắng trận đấu giữa Mai Khúc Sinh và Hứa Bất Lệnh, kiếm được đầy bồn đầy bát, còn về chuyện mua son phấn? Ai, cô cô cùng lắm chỉ treo hắn lên đánh một trận, lại đâu phải lần đầu.
Tiêu Đình chầm chậm rửa mặt xong xuôi, vừa đi vừa trải tay ra, nha hoàn từ phía sau thuần thục khoác áo cho hắn, còn dặn dò.
Công tử, hôm nay khả năng trời sẽ mưa, có xuất môn không?
Trời mưa thì làm sao, ta ngồi xe, mưa lại không xối được tới trên người. Tối hôm nay Long Ngâm Các mới cược mới, đánh cược xem ai trở thành mỹ nhân đầu tiên trong Tuyên Hoà Bát Khôi, đấy không phải tặng không bạc thì là gì, trừ Ninh tiên tử ra thì không có thể là ai được nữa. Nhưng mà công tử, bạc lần trước ngươi thắng được đã tiêu sạch sẽ, son phấn của thái hậu lại vẫn chưa mua.
Cái đó thì đơn giản, ngươi tới trong cung nói với Xảo Nga một tiếng, cứ bảo son phấn lên giá, lại lấy thêm một ít.
Hả? Thái hậu mà biết thì phải làm sao?
Sợ cái gì, cô cô lại không.Đang lúc nói chuyện, Tiêu Đình đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa lớn, một nữ nhân mặc áo đen đi tới, vóc dáng đồng hồ cát, hai tròng mắt như đan hạnh, môi đỏ như sơn son, ăn vận đơn giản tao nhã, bên trong kia lại lộ ra cao quý và ngạo khí, ẩn ẩn khiến người không dám nhìn thẳng.
Mẹ ơi.
Tiêu Đình giật nảy mình, bá một tiếng núp ra đằng sau cột trụ, dùng quạt che mặt. Nha hoàn bị dọa hơi nhảy, vội vội vàng vàng khom lưng cúi đầu.
Tham kiến thái hậu.Nữ nhân nhíu mày đi đến trước cột trụ, nghiêng đầu đánh giá Tiêu Đình đang run như cầy sấy.
Đình Nhi? Ngươi trốn ở đây làm gì? Thấy cô cô mà sợ thế à?
Sắc mặt Tiêu Đình trắng bệch, bộ dáng như thể"mạng ta thôi rồi"
Cô cô, son phấn đã mua, ta đi về cầm tới cho ngươi.Nữ nhân đặt hai tay bên hông, tử tế đánh giá một phen, sau đó mới khẽ thở dài.
Ta là đại cô của ngươi, không phải Tương Nhi.
Nét mặt Tiêu Đình cứng lại, quay đầu chăm chú nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện búi tóc là kiểu chưa xuất các, hoa trâm cài trên đầu không phải loại thái hậu cô cô yêu thích, khí chất cũng có chút khác biệt. À. cô cô, sao ngươi lại tới đây? Ngươi không phải đang ở Hoài Nam ư?
Tiêu Khinh điềm nhiên cười nói.
Năm trước đã báo ta sẽ tới, trong phủ còn phái người ra thành nghênh đón, ngươi không biết?
Có ư?Tiêu Đình vừa mới rời giường, quay sang nhìn nha hoàn thân tín ra chiều hỏi dò.
Nha hoàn chớp chớp mắt, như thể muốn nói"sớm đã nhắc qua công tử tám trăm lần nhưng ngươi không nghe"
Tiêu Khinh khoác váy dài màu đen đứng giữa hành lang, đã lâu không gặp đứa cháu này, tâm tình thật ra không sai, cũng không có ý truy hỏi đến cùng, đánh giá trên dưới một phen rồi nói.
Chuẩn bị đi ra ngoài?Tiêu Đình thấy người tới không phải thái hậu, trong lòng thả lỏng đi nhiều, chỉnh lý quần áo, làm ra bộ dạng tao nhã, khẽ cười nói.
Chuẩn bị đi Quốc Tử giám, hôm qua Tùng phu tử dạy thiên"học ký"trong"Lễ ký", dặn ta ở nhà tự mình nghiên cứu, giữa trưa hôm nay sẽ khảo hạch.
À.
Tiêu Khinh khẽ gật đầu, mỉm cười nói, Ký vấn chi học, bất túc dĩ sư nhân sư, tất dã thính ngữ hồ! Câu tiếp theo là gì?
Tiêu Đình ha ha cười một tiếng, giơ tay lên, bộ dạng như tính chuẩn bị đại triển sở học, mắt chớp chớp.
. Cô cô ngựa xe vất vả, chắc mệt rồi, Đình Nhi dìu ngươi đi nghỉ ngơi?
Tiêu Khinh mỉm cười, quay người rời khỏi hành lang,.
.