Khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ như băng tuyết tan ngày hè: “Con vừa quay về, không biết thím đang ở đây, nếu biết thì con đã sang rồi.”
Thôn trưởng sinh được hai trai một gái, Lưu Tang là vợ con trai cả, là giáo viên Ngữ Văn ở trường THPT Số 1 Nam Thành, bình thường ở trong thành phố cùng chồng, không ở trong thôn.
Sau khi An Như Cố được lão đạo sĩ nhặt về, thì phó thác cho nhà thôn trưởng, ban đầu do vợ thôn trưởng chăm sóc. Khi đó Lưu Tang vừa gả đến, rất nhàn rỗi, nhìn thấy An Như Cố trắng trẻo đáng yêu, ngoan ngoãn nghe lời, nên chủ động ôm việc vào người, muốn chăm sóc cô.
Còn mối quan hệ của họ tốt đến nhường nào? Nếu thôn trưởng không nói, lão đạo sĩ chỉ nhờ nuôi hộ, chứ không tặng An Như Cố cho bọn họ, thì Lưu Tang đã nhận An Như Cố làm con nuôi rồi.
Khi An Như Cố đi học, tài liệu Ngữ Văn của cô đều do Lưu Tang soạn giúp, đồng thời còn nhiều lần đến tìm đồng nghiệp hỏi những phần ôn tập trọng điểm. Còn tìm những đề bài kỳ lạ, cổ quái, giải những bộ đề này làm hoàn thiện cung điện ký ức của cô.
Cho dù mấy năm trước Lưu Tang đã sinh con, nhưng không hề đối xử lạnh nhạt với An Như Cố.
Cô ở ký túc xá 4 năm, số lần Lưu Tang gọi điện hỏi thăm cô còn nhiều hơn sư phụ gọi.
Quan hệ của Lưu Tang và An Như Cố có thể coi như là mẹ con, cũng có thể coi như chị em.
“Hôm nay là ngày nghỉ, nên thím dẫn Tinh Tinh về thăm ông bà nội.”
Lưu Tang quan sát An Như Cố từ trên xuống dưới, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng, càng nhìn càng kích động, cô bé mà cô ấy nuôi lớn đã trở nên xuất sắc thế này rồi.
An Như Cố lo lắng cho con gái của Lưu Tang là Khương Tinh Tinh, nên cô mới vội vàng chạy đến đây, thế là chủ động hỏi: “Con đến xem bệnh cho Tinh Tinh, con bé sao rồi?”
Khương Tinh Tinh năm nay 8 tuổi, nhìn rất đáng yêu. Khi cô bé đầy tháng, An Như Cố có đến ăn tiệc, ngày lễ Tết khi đến thăm hỏi thôn trưởng cũng thường xuyên gặp cô bé, cũng coi như thấy cô bé lớn lên.
Lưu Tang nghe xong không còn vui mừng như khi nãy nữa, cau mày, u sầu nói: “Thím không biết tại sao, nhưng rất kỳ lạ, con đến gặp con bé thì biết thôi.”
An Như Cố dựa theo ký ức, đi đến phòng Lưu Tang, cô bé đang nằm trên giường, mặt nhễ nhại mồ hôi, môi trắng bệch, hình như đang gặp ác mộng, lẩm bẩm: “Đừng… Tôi không muốn!”
Lưu Tang đi theo An Như Cố vào phòng, giọng nói tràn đầy lo lắng, giải thích với An Như Cố: “Tinh Tinh chơi thân với trẻ con trong thôn, có lần vào rừng bắt chim rất vui, nên sau này con bé muốn chơi trò gia đình với bọn trẻ. Thím có đến căn chòi chúng chơi, xây bằng đất và lợp ngói, còn làm bếp lò xào rau, không có gì nguy hiểm cả. Bình thường Tinh Tinh ở trong thành phố nên không được tiếp xúc với thiên nhiên, thím chỉ nói chúng không được phép chạy lung tung, sau đó không để ý nữa.”
Cô ấy lo lắng nói: “Sau khi ăn trưa xong, thì con bé quay về, cả ướt ướt sũng, trên váy dính đầy bùn, lúc đó vẫn bình thường. Kết quả sau khi thím tắm cho con bé, rồi cho nó ăn cơm, thì nó nói buồn ngủ, muốn đi ngủ. Thế là thím để dành cơm cho nó, sợ khi thức dậy đói quá không có gì ăn, thấy nó ngủ mãi không dậy, nên lên gọi nhưng gọi thế nào cũng không dậy.”
Lưu Tang nói chuyện này cho bố mẹ chồng, bố chồng hút hai hơi thuốc, đột nhiên nghĩ đến gì đó rồi vội vàng chạy ra ngoài, có lẽ đến cửa thôn gọi bác sĩ. Ai mà biết được, không thấy được bác sĩ mà lại thấy An Như Cố.
Thôn trưởng không đi nhanh bằng An Như Cố, cố hết sức mới về đến nhà, nhìn cháu gái hôn mê trên giường, lo lắng sắp hỏng rồi: “Tiểu Cố à, con mau nhìn xem có phải con bé trúng tà hay không?”
Vừa nghĩ đến bệnh quái lạ, gọi mãi không tỉnh, nên ông ấy lập tức nghĩ đến chuyện trúng tà.