Chương 503: Thiên Kiêu Tuổi Trẻ Xuất Sắc Nhất Trong Toàn Bộ Tiên Giới Cùng Nhau Tụ Tập.
Người xông ra màn sáng đầu tiên chính là một thiếu niên mặc áo đen.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, khi thấy mình là người duy nhất, hắn lập tức cười ha ha.
- A ha ha ha!
- Quả nhiên bản đế mới là người mạnh nhất!
- Ta không có nhằm vào ai cả, ta nói toàn bộ, các vị còn chưa đi ra đều là cặn bã!
Thiếu niên ngẩng đầu ưỡn ngực, cười ha ha.
- Tại sao lại là Hắc Đế?
Có người cảm thấy không thể nào tiếp thu được.
- Đúng vậy, tại sao gia hỏa âm hiểm luôn đánh lén sau lưng này lại là người đi ra đầu tiên chứ?
- Ta không thể tiếp thu!
Có người đấm ngực dậm chân.
- Ha ha, xem ra kết quả ra ngoài dự kiến của đa số rồi.
Thần Võ thực hiện chức trách dẫn chương trình của mình, tập trung màn ảnh vào Tiểu Hắc:
- Như vậy, cuộc chiến tranh đoạt toàn bộ thiên kiêu Tiên giới lần này.
- Diệp Tiểu Hắc đến từ thành Vân Tiêu tạm thời dẫn đầu!
- Tiếp theo hắn có thể cười kiêu ngạo như vậy nữa hay không, chúng ta rửa mắt mong chờ!
Thần Võ hiển nhiên đã đã lãnh hội được tinh túy của phát sóng trực tiếp, điều động cảm xúc vô cùng nhuần nhuyễn.
Phía dưới, Xảo Nhi và Chỉ Nguyệt ngồi cạnh nhau, lắc đầu liên tục.
- Thật mất mặt!
Xảo Nhi lấy tay đỡ trán.
- Lâu rồi sẽ quen thôi.
Chỉ Nguyệt mỉm cười, sau đó cảm thán:
- Các ngươi rất mạnh, ít nhất có mười mấy người xông vào cửa ải cuối cùng.
- Huyền Đô chỉ còn lại Vô Liễu, không biết có thể đi tới đây hay không?
Xảo Nhi mỉm cười:
- Đây chẳng qua là thành Vân Tiêu cường thịnh, tiên phủ Thần Võ cũng chỉ có một mình Tiểu Bạch.
- Có điều Diệp đại ca đã nói, bây giờ chúng ta là một thể, ngài không cần quá mức rối rắm.
Chỉ Nguyệt không thể phủ nhận, vì Diệp Tùy Phong mà Thái Khôn đại vực hiện tại vô cùng đoàn kết.
- Không biết tiếp theo sẽ là ai đây?
Các nàng lại dời ánh mắt về phía màn sáng.
Trên lôi đài, Tiểu Hắc vẫn còn đắc ý cười ha ha, hắn biết nơi này đang được phát sóng trực tiếp, thậm chí còn lên tiếng chào hỏi dẫn chương trình Thần Võ.
- Trừ ta ra thì tất cả đều là cặn bã!
Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, biểu đạt sự cuồng ngạo của mình với toàn bộ Tiên giới.
- Ca, huynh phách lối như vậy, thật sự không sợ bị người ta đánh sao?
Bỗng nhiên có một giọng nói êm ái truyền tới.
Ngay sau đó, một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh biếc nhẹ nhàng lướt tới, giống như thiên nữ.
Nàng giơ tay nhấc chân đều tràn đầy ý vị tường hòa và an bình.
- Là Bạch tiên tử!
Sự xuất hiện của thiếu nữ lập tức khiến mọi người kinh hô.
Từ khi Ma Thần giáng lâm đến nay, cái tên Bạch tiên tử đã truyền khắp Tiên giới.
Nàng có tấm lòng nhân từ, đối xử bình đẳng với vạn linh, vô số sinh linh được nàng che chở mà thoát khỏi vận mệnh bị Ma Thần tàn sát.
- Tiểu Bạch!
Tiểu Hắc vừa thấy Tiểu Bạch thì lập tức tươi cười nghênh đón.
- Ta lợi hại không, ta đã nói là bọn hắn không được rồi mà!
Hắn đắc ý khoe khoang bản thân.
Tiểu Bạch lắc đầu, nàng đã quá quen Tiểu Hắc như vậy rồi.
- Ta thấy là do cha không ở đây cho nên đệ bay tới trời cao rồi.
Lúc này lại có một thân ảnh bước ra màn sáng.
Một thân áo tím, phong hoa tuyệt đại, chính là Diệp Hoàng.
Theo sau là Diệp Long khiêng trường thương, bên cạnh hắn còn có một người, chính là thê tử của hắn, Dương Thi Mạn.
- Ái chà chà, mọi người đều ở đây rồi.
Hắn vừa cười vừa nói.
Cảnh tượng này khiến những người xem trực tiếp xung quanh trợn tròn mắt.
Thành Vân Tiêu thật sự nghịch thiên như thế sao?
Nhóm bước ra đầu tiên đều là người của bọn hắn!
Ngay cả Dương Thi Mạn của thế gia Cực Dương thật ra cũng là cô vợ trẻ của Diệp gia thành Vân Tiêu.
Căn bản là quá đáng sợ!
Người quen tập hợp một chỗ, tùy ý trò chuyện.
Sau một hồi lâu mới có người của thế lực khác lần lượt xông ra.
Âm Khải Hoàn, Cảnh Hằng, Hiên Viên sa, Liệt Diễm Kỳ Lân, Tiểu Kim Ô lục tục bước ra màn sáng.
Còn có tán tu Tù Thiên, Hề Ngưng Sương của thánh địa Thiên Khuyết, cá chép vàng trong Kính hồ.
Mặt khác còn có các thiên chi kiêu tử xuất sắc như Dương Thiên Kỳ, Dương Thiên Lân.
Cuối cùng, Vô Liễu Huyền Đô cũng xông ra màn sáng.
Có điều thoạt nhìn hắn bị thương không nhẹ, rõ ràng là kém hơn những người khác một đoạn.
Sau đó không còn ai bước ra nữa.
Trên lôi đài có tổng cộng hơn hai mươi người.
Bọn hắn đều là thiên kiêu tuổi trẻ xuất sắc nhất trong toàn bộ Tiên giới.
Tiếp theo đây, bọn hắn sẽ tiến hành trận chiến cuối cùng tranh đoạt Thần Bảng Hỗn Độn.
………
Sau khi không có người xông ra màn sáng, chín Thần Bảng trên bầu trời đồng thời bắn ra chín tia sáng vàng kim, bao vây lôi đài một cách chặt chẽ.
Tiếp theo, quy tắc thí luyện sau cùng hiện ra trước mặt mọi người.
Đăng Thiên Đàn (đàn lên trời) động đậy, chính giữa tế đàn có một cầu thang kéo dài xuống dưới.
Cầu thang có mọi việc chín mươi chín tầng, chỉ cần leo lên, đứng tại đỉnh cao nhất là có thể thu được cơ hội được Thần Bảng chọn trúng.
Nhìn thì có vẻ rất đơn giản, nhưng thật ra thì nó đúng là đơn giản như vậy.
- Nhàm chán vậy?
- Không hề có một chút tính khiêu chiến gì cả!
Tiểu Hắc khoanh tay, mặt mũi tràn đầy vẻ khinh thường nhìn lại.
Dáng vẻ này lập tức khiến người xem bất mãn.
- Hắn lại bắt đầu khoác lác rồi!
- Ta rất muốn đánh hắn, nhưng đánh không lại làm sao bây giờ?
Hình như có thể đoán đến phản ứng ở bên ngoài, sự khinh thường trong mắt Tiểu Hắc càng dày đặc.
Bỗng nhiên, hắn vung tay lên.
- Ha ha, bản đế tới tham gia lần thịnh hội này chỉ vì chứng minh thực lực của mình thôi.
- Nếu cửa ải cuối cùng không có tính khiêu chiến, vậy thì thần bảng tạo hóa này nhường cho đám phàm phu tục tử các ngươi đấy.
Nói xong, hắn lập tức quay người đi tới sát biên giới lôi đài, lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.
Người xem lập tức trợn tròn mắt.
- Cái này…
- Giả vờ phải không!?
- Đã chạy tới bước cuối cùng rồi, hắn lại muốn chắp tay nhường lại vô thượng tạo hóa dễ như trở bàn tay?!
Bọn hắn vốn dĩ cho rằng Hắc Đế chỉ là một tên làm màu.
Không ngờ hắn lại là vua làm màu!
Cách cục như thế thật sự là không ai nghĩ tới!
- Hình như ta… Bắt đầu có chút bội phục hắn.
- Loại người có lòng dạ như vậy quả là hiếm có!
Có người khiếp sợ thán phục.