Chương 532: Không Ngờ Ngươi Lại Không Bị Huyết Cổ Ảnh Hưởng!
Rất nhanh, một cửa hang đen như mực đã xuất hiện tại trước mặt.
- Tầng hầm à?
- Quả thật có bí mật nha.
Không dừng lại, Diệp Tùy Phong đi vào mật thất dưới đất.
Hắn vừa mới xuống dưới đã có một mùi máu tanh nồng đậm đập vào mặt hắn.
Phía trước là một ngọn nến khổng lồ đang cháy, xung quanh bày đầy đủ các loại vật chứa.
Mùi máu tươi chính là từ trong những thùng đó phát ra.
Mà đạo sĩ kia thì đang ngồi ở trước bàn trà, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Tùy Phong đang đi tới.
- Cạch rầm!
Cửa ngầm đóng lại, toàn bộ trong mật thất dưới đất chỉ còn lại hai người là đạo sĩ và Diệp Tùy Phong.
- Ngồi xuống!
Đạo sĩ hạ chỉ lệnh.
Diệp Tùy Phong theo lời, cất bước tiến lên, ngồi ở đối diện hắn.
Ánh mắt đạo sĩ lạnh lùng, nhìn kỹ một lát, sau đó đứng dậy.
- Ngươi đến cùng tên là gì?
Hắn ta lên tiếng hỏi.
- Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong phối hợp trả lời.
- Đến từ phương nào!
- Thành Vân Tiêu.
- Có từng tu luyện Nguyên Thủy thần công không?
- Có.
Một hỏi một đáp, Diệp Tùy Phong cũng không che giấu cái gì, đều nói rõ sự thật.
Sau khi hỏi xong, đạo sĩ lại nhíu mày.
Hắn ta vốn cho rằng lúc ban ngày Diệp Tùy Phong đang che giấu lai lịch chân thực trước mặt mình, hoặc trong thế giới này, đại đa số người đều sẽ làm như thế.
Nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng đều là lời nói thật.
Chẳng lẽ, hắn ta thật gặp một người thành thật như vậy à?
Tên đạo sĩ nghĩ tới đây, lắc đầu liên tục.
Không, tiểu tử này vừa nhìn đã thấy bất phàm, sao có thể là loại người trung thực kia được?
Hắn ta suy tư một lát, bỗng nhiên hắn ta nghĩ đến một khả năng khác.
- Có phải ngươi đến từ một gia tộc tu luyện, hoặc tông môn hay không?
Diệp Tùy Phong gật đầu.
- Đúng vậy.
Ánh mắt đạo sĩ u ám.
- Bọn hắn sẽ không định tới nơi này chứ? Bọn hắn có tu vi gì?
Diệp Tùy Phong nghĩ nghĩ nói:
- Không xác định, chắc là sẽ không tới chỗ như thế này.
- Còn về tu vi của bọn hắn…
- Ừm, chắc là đều tấn thăng thành Đế Thượng, có lẽ còn sẽ có một vài Chưởng Đạo giả.
Đạo sĩ lập tức sững sờ.
- Đế Thượng? Chưởng Đạo giả?
- Đó là cái gì?
Hắn ta sống nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ hắn ta đều chưa từng nghe qua xưng hô như vậy.
Chẳng lẽ là một hệ thống tu luyện mới?
Một lát sau, ánh mắt của hắn ta ngưng tụ.
- Nơi đó của các ngươi có đại tu cảnh giới Ngưng Đan không?
Mắt Diệp Tùy Phong sáng lên.
Mười cấp bậc đầu của Nguyên Thủy công pháp.
Thông Mạch, Đan Phủ, Đạo Đài, Pháp Tướng, Ngưng Đan, Khải Linh, Hiển Thánh, Thiên Mệnh, Thần Hợp, Cửu Nạn.
Cảnh giới Ngưng Đan chẳng qua là tầng thứ năm thôi.
Đạo sĩ chú ý như thế, lại mặt vẻ mặt ngưng trọng như thế, tu vi bản thân tất nhiên sẽ không cao hơn Ngưng Đan.
Khó trách hắn ta không biết Đế Thượng và Chưởng Đạo giả, hai cấp bậc đó đối với hắn ta mà nói, thật sự là quá xa xôi.
- Nhất định là có.
Diệp Tùy Phong nói:
- Nếu như bọn hắn tuân theo ta dặn dò, cố gắng tạo em bé, tu sĩ cảnh giới Ngưng Đan không có một triệu, có lẽ cũng phải có đại mấy trăm ngàn.
Hắn đây là phỏng đoán cẩn thận, nếu như thành Vân Tiêu liên tục phát triển, loại tu sĩ cấp thấp này có thể lên đến hàng trăm triệu.
Nhưng nghe vào trong tai đạo sĩ thì hắn ta lại lập tức hoảng hốt.
- Cái gì?
Hắn ta đơn giản không thể tin vào tai của mình.
Thế lực gì mới có thể có mấy trăm ngàn đại tu Ngưng Đan?
Nói đùa à?
Nhưng người đã trúng Huyết Cổ thì sao có thể nói láo được?
Đột nhiên, hắn ta nghĩ tới một khả năng, nhìn về phía ánh mắt Diệp Tùy Phong cũng biến thành lành lạnh lẽo.
- Không ngờ ngươi lại không bị Huyết Cổ ảnh hưởng!
………
Trong mật thất dưới đất, đạo sĩ gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tùy Phong.
- Ngươi là một kẻ phàm nhân, không ngờ lại có thể chống lại ảnh hưởng của Huyết Cổ?
Khi Diệp Tùy Phong nói mấy trăm ngàn tu sĩ cảnh giới Ngưng Đan, đạo sĩ đã đánh giá ra, hắn ta khẳng định không bị Huyết Cổ ảnh hưởng.
Ngẫm lại cũng không thể nào mà!
Mấy trăm ngàn đại tu Ngưng Đan, đó là tồn tại dạng gì?
Loại người thế lực đó sao có thể xuất hiện ở trong một sơn thôn phàm nhân xa xôi thế này?
Hai mắt hắn ta hỏi đỏ lên, một cỗ sát ý chậm rãi tiêu tán ra.
Diệp Tùy Phong thấy loại tình huống này, cũng không có ý định giả bộ tiếp nữa.
- Huyết Cố của ngươi đúng là không có cách nào tạo thành ảnh hưởng đối với ta.
Diệp Tùy Phong cười nói.
- Nhưng vấn đề ta trả lời lại không có một tia nói láo ở trong đó.
Lông mày đạo sĩ dựng lên.
- Im miệng!
Hắn ta lộ ra vẻ mặt băng hàn:
- Đã sớm biết ngươi không đơn giản.
- Nhưng người lớn nhà ngươi không dạy ngươi phải ẩn nhẫn à? Không có tu vi, không ngờ lại cũng dám một mình chạy đến chỗ của ta!
Diệp Tùy Phong nhếch miệng.
Ẩn nhẫn cái gì, hắn thật đúng là không biết.
- Ta chỉ muốn xem thử ngươi ở đây làm thứ gì mà thôi?!
Đạo sĩ nhếch miệng cười, nhìn qua lại là có chút dữ tợn.
- Vậy ta sẽ cho ngươi học một khóa.
- Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người!
Nói xong, hai con mắt của hắn ta đã triệt để biến thành màu đỏ như máu.
Mấy đạo tơ máu từ trong mắt phun ra ngoài, điên cuồng bay trên không trung, phóng tới Diệp Tùy Phong.
Phía trên mỗi một sợi tơ máu đều tản ra khí tức tà ác mãnh liệt.
Trong chớp mắt đã bao phủ cả người Diệp Tùy Phong, sau đó nhanh chóng thu nạp.
Nhưng khi tơ máu sắp chạm đến cơ thể của Diệp Tùy Phong thì đều quỷ dị ngừng lại.
Trong lòng đạo sĩ hoảng hốt, hắn ta muốn lần nữa thôi động.
Nhưng khi hắn ta vận hành công pháp thì lại phát hiện, ngay cả chính hắn ta cũng không có cách nào nhúc nhích.
Một lực lượng kỳ dị từ tơ máu phản phệ tới, cố định hắn ta ngay tại chỗ.
- Trước khi dạy học cho ngươi khác, ngươi phải nghĩ xem mình đã học tốt hay chưa?!
Diệp Tùy Phong đẩy những sợi tơ máu quanh người ra, đứng dậy.
- Ta đã có thể tới thì sao có thể không có thủ đoạn tự vệ được chứ?
Hắn lắc đầu.
Tên đạo sĩ nhìn gương mặt lạnh nhạt của Diệp Tùy Phong, lộ ra vẻ mặt không thể tin.
Không ngờ một phàm nhân không có tu vi lại có thể tuỳ tiện phản chế bí thuật của mình.
Chuyện này đối với hắn ta căn bản chính là chuyện không thể nào hiểu được, hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết.